Larry Yeagley
“Tôi nghe một tiếng lớn từ nơi ngai mà đến, nói rằng: nầy, đền tạm của Đức Chúa Trời ở giữa loài người! Ngài sẽ ở với chúng, và chúng sẽ làm dân Ngài; chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng. Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết ,cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhứt đã qua rồi.” (Khải-huyền 21:3, 4).1
Tôi ao ước Chúa chuyển vào các khu phố, dựng nhà với những người đàn ông và phụ nữ, làm tăng cảm xúc dữ dội từ những khuôn mặt đẫm nước mắt mà tôi thấy. Những bức ảnh tôi chia sẻ chỉ là một phần nhỏ của những người làm tăng niềm ao ước của tôi.
Những hình ảnh của nước mắt
Một đứa trẻ đang chết đói, đôi mắt trống rỗng, mòn mỏi vì thiếu thức ăn. Cơ thể mất nước của em nằm bất động. Những giọt nước mắt tí xíu làm ẩm mí mắt. Nước mắt mẹ em tuôn chảy như mưa. Em đang dần đuối sức. Hy vọng dần tan biến.
Một giọt nước mắt của người mẹ rơi trên tấm chăn màu hồng quấn quanh đứa con không còn sự sống. Dường như chị không thể ngừng khóc được. Hội chứng đột tử ở trẻ em đã lấy đi thiên thần của chị. Khi tìm kiếm nguyên nhân, chị nói qua tiếng khóc. Nước mắt không hề dừng lại.
Một người cha gieo mình trên tay lái của xe bán tải khi ông thốt ra những tiếng nức nở và rên rỉ. Vài phút trước, một vị thẩm phán kết án con trai duy nhất của ông tù chung thân mà không ân xá. Ông than khóc cho đứa con trai của mình và những giấc mơ tan vỡ.
Một người chồng sau 60 năm chồng vợ, ngồi trên giường người vợ thân yêu đang hấp hối của mình. Không có âm thanh nức nở, chỉ nước mắt mặn chát chảy dài trên đôi má nhăn nheo của ông. Khi bà thở dài hơi thở cuối cùng, những tiếng khóc lớn tuôn ra từ sâu thẳm đáy lòng ông.
Một đứa bé 7 tuổi khóc trên chiếc ghế sau của một nhân viên xã hội. Cậu bé được đưa khỏi ngôi nhà ngược đãi mình, và đang đến một nơi mà cậu chẳng hề biết. Cô độc, bị bỏ rơi, run rẩy và sợ hãi, cậu bé không thể giấu những giọt nước mắt của mình.
"Tôi ngồi với cô trong một giờ trong phòng khách và cho cô khóc những giọt nước mắt đáng giá 19 năm."
Những giọt nước mắt hiện hữu trên mi người kế toán vừa ra khỏi cửa hàng tạp hóa của tôi. Cô chia sẻ rằng cuộc hôn nhân của cô sắp kết thúc. Tôi không hỏi tại sao. Đơn giản tôi chỉ cho phép khóc.
Đáy địa ngục của chiến tranh cứ tái diễn trong tâm trí một cựu chiến binh. Ông không thể chia sẻ sự kinh khủng này với gia đình. Những giọt nước mắt ướt đẫm gối ông trong màn đêm tĩnh lặng. Nước mắt bị khóa bên trong khi mặt trời lên.
Nhiều năm sau một vụ thảm sát, những kỳ nghỉ gia đình nín lặng bởi việc mong mỏi một gia đình hoàn chỉnh. Nước mắt vẫn còn tươi mới.
Một đôi vợ chồng ôm nhau khi nhìn nhà của họ chỉ còn là một đống tro tàn. Những kỷ vật trong cuộc đời họ đã từng trải qua đã ra đi mãi mãi. Qua những tiếng nức nở, họ hỏi nhau phải làm sao bây giờ.
Một cú va chạm vào đầu đã kết thúc cuộc đời đứa con lớn của bà. Giờ đây, một năm sau, đứa con nhỏ nhất của bà tự kết liễu cuộc đời của nó. Vào cái tuổi 86, bà nói với tôi rằng bà đang cố gắng xoay sở, nhưng những giọt nước mắt trong đôi mắt già cỗi của bà cho tôi biết rằng đã đến lúc Chúa chuyển vào những khu phố, dựng nhà với những người đàn ông và phụ nữ.
Một người mẹ ở Mexico mời tôi làm tang lễ cho đứa con chết non của chị. Tôi cùng gia đình tập trung trong phòng bệnh. Khi tôi chia sẻ những lời an ủi, chị nhìn lên trần nhà. Đôi mắt chị ngập nước. Tôi muốn lau nước mắt cho chị, nhưng không tìm thấy tờ khăn giấy nào trong phòng. Biết rằng rơi nước mắt là sự phóng thích lành mạnh của những nỗi đau không thể cưỡng lại được, nhưng tôi cũng hiểu giá trị chữa bệnh của việc cảm giác có một người lau nước mắt cho mình ra sao. Bản thân tôi đã hiểu cảm giác đó khi tôi là một bệnh nhân.
Những người lau nước mắt
Mức độ sợ hãi của tôi tăng vọt khi tôi lo lắng về kết quả của cuộc phẫu thuật vào buổi sáng. Một vị giáo sĩ già bước vào phòng tôi. Ông cười và bác bỏ sự sợ hãi của tôi. Khi ông rời đi, tôi yêu cầu y tá trưởng để cho tôi gặp một nữ tu. Bà kéo một chiếc ghế để đầu giường của tôi, nắm tay tôi và mời tôi để chia sẻ cảm xúc của mình. Những giọt nước mắt mà tôi đã giấu rất kỹ đã lăn dài trên má. Đó là khi mà nữ tu thánh thiện đặt những tờ khăn giấy lên khuôn mặt của người đàn ông đã trưởng thành này.
Tôi nhận ra rằng con người không ngăn cản nước mắt. Chúng là một phần của thế giới tan vỡ này. Tuy nhiên, có những thứ chúng ta có thể làm. Cho đến khi Đức Chúa Trời chuyển đến các khu phố, chúng ta có thể trở thành những người lau nước mắt. Những người lau nước mắt cho Đức Chúa Jêsus. Thật là một sứ mạng lớn lao!
Sứ đồ Phao-lô đã ghi rõ ràng mục tiêu: “Chúc tạ Đức Chúa Trời,… là Cha hay thương xót, là Đức Chúa Trời ban mọi sự yên ủi. Ngài yên ủi chúng tôi trong mọi sự khốn nạn, hầu cho nhân sự yên ủi mà Ngài đã yên ủi chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể yên ủi kẻ khác trong sự khốn nạn nào họ gặp! (2 Cor. 1:3, 4 NASB).2
Lau nước mắt và an ủi những nỗi đau không hẳn luôn phải là những hành động thể xác. Một lần nữa tôi khám phá ra điều này khi đến thăm Jennifer. Trong 19 năm, cô đã chăm sóc đứa con trai cần sự quan tâm suốt ngày đêm. Cô đã chiến đấu với hệ thống trường học cho đến khi con trai cô tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông. Chồng cô để cô lo toan mọi thứ. Cô không được phép thể hiện cảm xúc bằng lời hoặc nước mắt. Cái chết của con trai cô đem lại những giọt nước mắt mà cô không thể chia sẻ với những người cô yêu thương.
Tôi ngồi với cô trong một giờ trong phòng khách và cho cô khóc những giọt nước mắt đáng giá 19 năm. Ngày hôm sau, cô xuất hiện trước cửa nhà tôi với một món quà từ một nhà hàng địa phương. Cho phép rơi lệ đã mở ra cánh cửa hy vọng cho cô.
Đấng An Ủi thường phán với chúng ta. Điều này xảy ra khi tôi bước vào căn phòng của một người ông đang hấp hối. Con trai và cháu gái ông đang lau nước mắt vì sự kết thúc đang đến gần. Tôi ngồi lại với họ trong vài phút. Tôi đến gần giường bệnh, dựa sát vào tai ông, và cầu nguyện. Tôi lặng lẽ rời phòng bệnh. Một tuần sau người con trai chặn tôi lại ở hành lang. Anh nói, “Tôi chỉ muốn nói với ông biết rằng chúng tôi rất cảm kích những lời an ủi ông đã chia sẻ với chúng tôi trước khi Cha tôi qua đời”. Tôi rất bất ngờ khi nghĩ rằng chính Chúa đang nói hộ tôi khi tôi đến thăm gia đình đang than khóc đó.
Thật nhiều nước mắt! thật nhiều tấm lòng bị tan vỡ! Thật đáng khích lệ khi biết rằng chúng ta không phải khởi xướng quá trình lau khô nước mắt. Chúng ta chỉ đơn giản làm theo những gì Đấng An Ủi đang thực hiện.
Làm thế nào Đức Chúa Trời có thể lau khô hết mọi giọt nước mắt? Làm sao Ngài có thể hàn gắn những trái tim tan vỡ? Đức Chúa Trời, là Đấng “phán, thì việc liền có”, “biểu, thì vật bèn đứng vững bền” (Thi-thiên 33:9), sẽ chuyển vào các khu phố và với một lời nói sẽ xua đuổi nước mắt vĩnh viễn.
Cho đến ngày đó, chúng ta được kêu gọi để lau ráo nước mắt cho Đức Chúa Jêsus.
1 Texts credited to Message are from The Message. Copyright © 1993, 1994, 1995, 1996, 2000, 2001, 2002. Used by permission of NavPress Publishing Group.
2 Scripture quotations marked NASB are from the New American Standard Bible, copyright © 1960, 1962, 1963, 1968, 1971, 1972, 1973, 1975, 1977, 1995 by The Lockman Foundation. Used by permission.
Larry Yeagley phụng sự như một giáo viên, mục sư, và hiện đang nghỉ hưu ở Gentry, Arizona.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment