Con Chó Đi Lạc

Câu chuyện về đức tin gia đình 
 

 
Dó là ngày thứ 24 từ khi chúng tôi mất Bella, chú chó nhỏ chân ngắn trong thành của mình.

Nó là một thành viên vui vẻ trong gia đình trong 15 tháng qua, chơi với những đứa con và rất yêu mến Thandi, vợ tôi, nó đóng vai trò chủ chốt trong nhà. Chúng tôi đã lên kế hoạch một kỳ nghỉ gia đình một tuần, và đêm trước khi chúng tôi đi, một tín hữu trong hội thánh sẽ đi đến mang nó đi để chăm sóc khi chúng tôi vắng mặt. Chị ấy đã trông coi Bella trước đây rồi, vì thế chúng tôi ngạc nhiên khi chị ấy gọi điện thoại nửa giờ sau đó và nói rằng Bella đã chạy đi và không được tìm thấy ở đâu nữa. “Không vấn đề gì,” vợ tôi nói. “Tôi sẽ đến đó và gọi nó; nó luôn nghe tiếng tôi và sẽ đến.” Chẳng mấy chốc, chúng tôi biết rằng đó là thời điểm bắt đầu những cuộc tìm kiếm bất thành, nước mắt, hy vọng tan vỡ, và thử thách cho đức tin chung của chúng tôi.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!” (Mác 9: 24)Tôi cần giải thích rằng chúng tôi sống ở miền quê Tennessee, Hoa Kỳ, gần trường Đại Học Cơ Đốc Phục Lâm Nam Phương. Khu vực mà Bella lạc bị bao quanh bởi khu rừng dường như bất tận với những căn nhà nhỏ, nông trại, thái ấp – một nơi hẻo lánh.

Ba giờ trôi qua trước khi vợ tôi trở về nhà rã rời, ngã lòng, lo lắng và bị muỗi chích. Cô ấy đi trong rừng cho đến khi mặt trời lặn, tránh cây tường vy độc và những con chó lớn hung dữ, gọi tên Bella, con chó này rõ ràng đã chạy vào trong rừng mà không để lại dấu vết gì. Chuyện gì đã xảy ra? Có vẻ đây không phải tính cách của nó.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”Sáng sớm hôm sau, tôi cùng với con trai lớn của mình là Jonathan trở lại nơi Bella biến mất. Chúng tôi đi qua những quả đồi và thung lũng để tìm kiếm con chó thân yêu của gia đình chúng tôi. Chúng tôi trở về tay trắng, hoãn giờ khởi hành lại lâu hơn nữa, gọi điện đến những trại nuôi thú thất lạc trong vùng, in các tờ “Chó Đi Lạc”, rồi dán trên cột điện, nói chuyện với những người hàng xóm. Mọi người được thông báo và cầu nguyện, bao gồm ba đứa con trai của vợ chồng tôi, tuổi 10, 8, và 4. Tôi sẽ giải thích thế nào cho chúng biết về phương cách của Đức Chúa Trời giải quyết cuộc khủng hoảng này nếu Bella không xuất hiện trở lại? Câu hỏi cứ vang lên trong đầu tôi khi cuối cùng chúng tôi cũng trải qua một chuyến đi mười giờ đến với địa điểm đi nghỉ. Mọi người trên xe miễn cưỡng đầu hàng.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”Ba tuần trôi qua kể từ khi Bella mất tích. Chúng tôi trở về từ kỳ nghỉ hè của mình, và căn nhà dường như trống trải khi thiếu vắng con chó ấy. Không còn đôi tai ve vẩy ở sân sau, không còn tiếng sủa thân thuộc khi tôi trở về từ văn phòng, không còn máy hút bụi vĩnh cửu dưới bàn ăn, không còn người bạn tri kỷ thường xuyên theo Thandi chung quanh nhà. Những nơi nuôi thú đi lạc từ lúc đó quen thuộc với những cuộc điện thoại và viếng thăm của chúng tôi, lớp học ở trường Sa-bát cầu nguyện – nhưng vẫn không có gì cả. Cơ hội sống sống của con chó nhỏ 3,4 kg bị lạc trong khu rừng rộng lớn ở Tennessee là bao nhiêu chứ? Câu hỏi vang lên liên tục trong các phiên lễ bái gia đình của chúng tôi. Chúng tôi nói về việc con chim sẻ rơi trên đất, số tóc trên đầu mình và Đức Chúa Trời quan tâm đến mọi vật (Ma-thi-ơ 10: 29, 30). Nhưng sau hơn ba tuần, tôi không còn dám chắc chắn ai trong gia đình chúng tôi đạt điểm cao nhất trong bậc thang đức tin hiện nay – nhiều khả năng không phải là tôi. Tôi bắt đầu nghĩ đến câu hỏi làm chúng tôi giải quyết việc mất Bella.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”Vào buổi sáng ngày thứ 24, Mathias, con út của vợ chồng tôi, cầu nguyện một lời đơn sơ thành thật nhất: “Lạy Chúa, xin giúp chúng con tìm ra Bella.” Và vợ tôi nói cho tôi biết về điều đó, tôi được cảm động – và lo lắng về ảnh hưởng của một lời cầu nguyện không được đáp lại cho linh hồn yếu ớt của con tôi. Rồi vào buổi chiều, chuông điện thoại reo, vợ tôi trả lời điện thoại. Chúng tôi chỉ nghe cô ấy nói một cách đầy hoài nghi: “Các ông tìm thấy nó à?” trước khi cô ấy đóng cửa lại để có thể nghe tiếng người gọi đến mà không bị tiếng ồn ào từ bốn người đàn ông trong nhà mình. Một người, cách chỗ Bella chạy lạc nửa dặm, nhìn thấy Bella xin thức ăn xung quanh một xưởng ở trên ngọn đồi trong rừng. Trong nháy mắt, chúng tôi lên xe và hối hả lái về hướng đại lộ. Câu chuyện được hé mở: người ta thấy nó ở đó gần một ngày, và cuối cùng một công nhân đã nhận ra được mối liên hệ giữa hình con chó dán trên cột điện trên đường lái xe của anh ta và con chó nhỏ bị bỏ rơi. Chúng tôi thật là hào hứng. Sự miêu tả phù hợp, và vợ tôi lên đường vào rừng một lần nữa kêu con chó khi tôi cùng các con đợi ngoài xe hơi.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”Ngày thứ 25 tìm kiếm Bella, và nó vẫn chưa về nhà. Sau 2 giờ tìm kiếm trong đêm và bị ướt sũng bởi một trận mưa sấm sét chúng tôi trở về nhà. Ảo giác xuất hiện. Liệu có phải là ảo tưởng không? Có người đề nghị chúng tôi nên đánh bẫy nó, và thế là một bằng hữu cùng tôi làm một chiếc bẫy tạm. Vào buổi chiều hai gia đình chúng tôi tiến vào trong rừng một lần nữa. Trong khi làm chiếc bẫy tạm, Thandi và những đứa trẻ lùng sục vạc rừng phía sau nhà xưởng và kêu tên Bella. Bỗng nhiên có một giọng khác đáp lại giọng của cô, và khi cô ấy đến trong tầm nghe, chúng tôi nghe được những lời mong đợi: “Tôi tìm được nó rồi, tôi có Bella rồi!” Mọi người lao đến, và nó ở đó: một mớ lông nằm trong vòng tay Thandi, đầy bọ chét, chỉ còn da và xương, máu phủ quanh ngực, cặp mắt đầy đau đớn – nhưng đấy là Bella của chúng tôi. Không thể nhầm lẫn và diệu kỳ làm sao! Đây là khoảnh khắc mà mọi thứ hòa nhịp cùng nhau: nước mắt và tiếng cười; lo lắng và giải thoát, nghi ngờ và một đức tin mới được làm mạnh thêm. Con chó nhỏ của chúng tôi trở về nhà.

“Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”Trọng điểm của câu kinh thánh quen thuộc này đã thay đổi: tôi tin. Tôi cảm thấy vui mừng về kinh nghiệm xây dựng đức tin này cho các con tôi, chúng đang bắt đầu tăng trưởng trong mối liên hệ với Đấng Christ. Nhưng đây không chỉ là giáo điều Cơ Đốc- mà là về tôi. Tư tưởng tôi đi từ con chó lạc đến con chiên lạc và cuối cùng là những người con trai, con gái hoang đàng. Tất cả những yếu tố đều nằm ở đây: việc đi lang thang vào trong thế giới không thân thiện, việc người cha tìm kiếm, sự suy sụp của đứa con, sự đợi chờ khắc khoải, việc trở về sau khi mòn mỏi đợi chờ, và cuối cùng, sự chào đón vui mừng trong những vòng tay khác nhau. Có lẽ thang đo là 1: 10 khi chúng tôi đang nói về chó với người. Nhưng có một ý nghĩa mới đối với tôi, và nó có liên quan đến người cha. Phải chăng 25 năm, anh dành để ngắm xem con đường quanh co dẫn đến dinh thự. Dựa trên tất cả những sự giải thích duy lý thực tế và sự đền bù cẩn thận của sự kém đức tin tôi, có một bức tranh sắc sảo về một người cha tựa người vào thành cửa sổ, chờ đợi những người con trai và con gái trở về: “Tôi tin; xin Chúa giúp đỡ trong sự không tin của tôi!”
 

 
 
(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment