Cho người ta—bởi người ta

Một tầm nhìn về truyền giáo y tế



“Người ta vừa mới gọi đến nói rằng, ‘Tôi có nan đề này; cô có thể giúp tôi không?’ Chúng tôi nói với họ, “Nơi này vẫn đang xây dựng”, nhưng họ không màn. Họ hỏi, ‘Cô có phòng nào tôi có thể ở hay không? Tôi cần phải đến; Tôi cần sự giúp đỡ’”. Marianne mĩm cười khi cô nhớ lại.

Tìm kiếm một địa bàn sứ mạng

Viriato và Marianne Ferreira là một câu chuyện kinh điển sống động về địa bàn sứ mạng như những nhà truyền giáo tiền tuyến cho nhóm người Himba ở Namibia, châu Phi. Họ đã gặp nhau tại trường đại học Capetown, South Africa, nơi cả hai tốt nghiệp ngành y. Vừa ra trường, out of university, hăng hái với việc vươn đến những người ở nơi xa xôi và phục vụ những người bị thiệt thòi, họ đã quyết định chuyến đến khu vực xa xôi nhất của Namibia để phục vụ một bộ tộc không biết bằng cách nào đó đã suy giảm bởi những khuyết điểm của xã hội hiện đại.

Sau một vài năm và với dự án nằm trong tay những người có khả năng, Viriato được trao một học bổng tại Cambridge, Anh Quốc, để tiếp tục chuyên ngành. Trong một lần viếng thăm gia đình tại Bồ Đào Nha vào năm 1998 (nơi gia đình của Viriato sinh sống) họ đã gặp Mục Sư Mario Brito, lúc ấy là Hội Trưởng của Liên Hiệp Hội Bồ Đào Nha (và hiện tại là Trưởng Bộ Mục Vụ của Tổng Hội Phi Âu). Ông đã kêu gọi họ hãy chuyển đến Bồ Đào Nha và bắt đầu một trung tâm sức khỏe và lối sống mà sẽ giúp để mở cánh cửa lòng của những người dân Bồ Đào Nha. Việc truyền giảng thông thường thì rất khó tại Bồ Đào Nha, nơi mà chủ nghĩa thế tục tột bực (trong các thành phố) và sự ngờ vực của một giáo phái cải chánh (những nhà thờ thuộc La Mã giáo chi phối các vùng cư dân thưa thớt ở ngoại ô) đã khiến cho việc phát triển Hội Thánh rất khó khăn.

Bà Ellen White đã nói rất rõ rằng công việc y tế phải là phương tiện tối ưu để vươn đến những người khác. Công việc y tế đã từng là một công cụ mạnh mẽ tại châu Phi—nhưng liệu nó sẽ thành công tại đất nước Bồ Đào Nha?
 
Tương tự với những công dân của các nước phương Tây khác, những người tại Bồ Đào Nha bị stress, bệnh tim, béo phì và trầm cảm. Thuốc men thường chỉ chữa trị các triệu chứng, nhưng không nhắm đến những su thay đổi lối sống.

Vào đầu 2002 Viriato và Marianne quyết định chọn Bồ Đào Nha làm địa bàn sứ mạng của mình. Tuy nhiên, Liên Hiệp Hội không có bất kì ngân quỹ nào để bắt đầu một trung tâm lối sống—do đó mà gia đình Ferreira đã chuyển đến bởi đức tin.

Sự từng trải thông thường sẽ thúc giục những nhà sáng lập quyên góp đủ tiền, tìm được đất ở vị trí tốt, xây dựng cơ sở vật chất đầy đủ, thuê những chuyên gia và nhân viên, chọn một ngày khai trương và sau khi cắt băng khánh thành, cầu nguyện cho có bệnh nhân tới. Và rồi, trong số những bệnh nhân ấy, hi vọng sẽ có người muốn học Kinh Thánh và làm báp-têm, thậm chí có lẽ một Hội Thánh được xây cất. Đó là sự từng trải thông thường không kể đến yếu tố Đức Chúa Trời.
 

Bạn có gì trong tay của mình?
Không có tiền cho một trung tâm lối sống. Nhưng có những cơ hội khác để phụng sự. Chỉ cần một vài ngày để Đức Chúa Trời mở những cánh cửa để có một ảnh hưởng thậm chí còn lớn hơn. Không lâu sau khi họ đến, có một yêu cầu thông qua văn phòng Liên Hiệp Hội để bắt đầu một cái gì đó mới mẻ. Một Hội Thánh trên đảo Azores (thuộc Bồ Đào Nha) đã dự định tài trợ cho một cuộc triển lãm sức khỏe. Gộp hai thứ lại, gia đình Ferreiras đã đi đến đảo và hỗ trợ trong cuộc triển lãm sức khỏe đầu tiên mà Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm đã tổ chức tại Bồ Đào Nha. Đó là một sự thành công lớn. Trong hai ngày, có 650 người viếng thăm các quầy, và những tình bằng hữu lâu dài được thiết lập.

Sáu tháng sau khi đến đó, Viriato và Marianne đã mở phòng khám của họ tại Lisbon. Tuy nhiên, các chương trình triển làm sức khỏe đã không biến mất khỏi hệ thống ra-đa của họ. Các lãnh đạo Hội Thánh rất được khích lệ bởi phương pháp tiếp cận mới này đến nỗi họ tài trợ cho 4 cuộc triển lãm nữa, tại lục địa Bồ Đào Nha vào năm 2003. Hơn 5.000 người đã nhận được ơn phước qua chức vụ này, và nhiều người đã trở nên bạn của Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm. Trong năm 2004, có 19 cuộc triển lãm sức khỏe được tổ chức: một năm sau đó, con số tổng cộng lên tới 21. Thống kê cho thấy giữa giai đoạn 2002 đến 2012 có hơn 110.000 người đã kết nối với Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm qua các cuộc triển lãm sức khỏe, và khoảng 5.000 tình nguyện viên Cơ Đốc Phục Lâm đã được huấn luyện và tích cực tham gia trong sự vươn ra ngoài.
 

 
Tuy nhiên, vẫn chưa có trung tâm lối sống. Trong năm 2003 Hiệp Hội phi lợi nhuận Y Tế Ngăn Ngừa Bồ Đào Nha (viết tắt APMP tại Bồ Đào Nha) được thành lập. Các thành viên sáng lập, Mục Sư Mario Brito (Hội Trưởng Liên Hiệp Hội) và Daniel Gomes Bastos, M.D.s Viriato và Marianne Ferreira đã đại diện cho một sự kết hợp đáng chú ý của nhân viên Giáo Hội với các chức vụ tự lực—mang đến một kế hoạch chi tiết khả thi cho một phương cách mà Hội Thánh chính thức và các chức vụ do tín hữu tài trợ có thể làm việc cùng nhau. Mối liên kết chặt chẽ giữa các chức vụ sức khỏe tự lực và Hội Thánh có tổ chức này vẫn còn là mô hình làm việc cho trung tâm lối sống. Thật ra, Viriato không chỉ là một phần trong nhóm lãnh đạo của trung tâm lối sống VitaSalus (chữ Latin cho “sự sống” và “sức khỏe”), nhưng kể từ năm 2006 ông cũng là Trưởng Bộ Sức Khỏe của Tổng Hội Phi Âu. “Tôi nghĩ đây là ví dụ của điều mà Mục Sư Ted Wilson gọi là chức vụ kết hợp’. Không hề có một ý định độc lập cá nhân. Điều này chỉ để phục vụ Hội Thánh. Ước mơ của chúng ta là nhìn thấy chức vụ liên kết của Hội Thánh được tổ chức với các tín hữu, với các tổ chức của tín hữu để làm việc cho Đức Chúa Jêsus”, Viriato phát biểu khi được hỏi về mối quan hệ giữa VitaSalus và cấu trước Hội Thánh.
 


 
Vào năm 2003tổ chức APMP mới được thành lập đã bắt đầu việc tìm kiếm một cơ sở thích hợp. Nó cần phải đủ lớn để cho nông nghiệp, nhưng không được quá xa các thành thị lớn và không được quá đắt tiền. Một bất động sản yên tịnh ở khu vực đồi núi, nằm trong vùng chính gần thị trấn Penela, khoảng hai giờ phía bắc Lisbon là có thể mua được. Thị trấn sở hữu bất động sản không biết gì nhiều về nhóm các chuyên gia y tế và Mục Sư đang xem đất. Trên miếng đất bao gồm các tòa nhà đổ nát. Viriato, Marianne và Daniel biết rằng để có thể mua hoặc thuê miếng đất, APMP trước hết cần phải có được sự tin tưởng của cộng đồng địa phương. Những sự đàm phán tiếp tục cho đến năm 2007, khi APMP mua quyền sử dụng bề mặt của miếng bất động sản trong 100 năm. Giữa 2003 và 2007, Viriato và đội ngũ đã tổ chức nhiều cuộc triển lãm sức khỏe tại Penela, và dần dần địa phương đã chấp thuận dự án. Người ta có thể liên kết đến “những người ở trên núi” khi các nhu cầu sức khỏe của họ được đáp ứng. Sự tin tưởng bắt đầu lớn mạnh.

Đôi mắt của Viriato và Marianne sáng lên khi họ chia sẻ câu chuyện về việc Đức Chúa Trời đã chu cấp cho việc mua miếng bất động sản như thế nào. Hai năm trước khi thỏa thuận tài sản trở thành hiện thực, các mạnh thường quân tại Mỹ đã gửi vào tài khoản ngân hàng của APMP số tiền 55.000 đô-la. Không một ai đã xin tiền. Không một ai biết tại sao lại đúng 55.000 đô-la—ngoại trừ Đức Chúa Trời. Vào thời điểm đó, 55.000 đô-la tương đương với 50.000 ơ-rô—chính xác số tiền mà hội đồng thị trấn đòi hỏi như số tiền thanh toán một lần. Khi Viriato nghe con số này, ông đã không thương lượng thêm nữa: ông biết rằng Đức Chúa Trời đã chu cấp số tiền chính xác để mua miếng đất và ai lại muốn “thương lượng” với Đức Chúa Trời chứ?
 
Trồng một bông hoa

Công việc đã bắt đầu vào năm 2009, công việc bắt đầu với việc xây dựng trung tâm lối sống. Nhưng không có tiền trong ngân hàng. Thay vì tiền, Đức Chúa Trời cần con người, và con người đã trở nên tiền tệ quí giá nhất của VitaSalus. Những người tình nguyện từ các nơi trên thế giới đã đến để tham gia. Tiền đã đến vào thời điểm đúng lúc. Những Hội Thánh, cá nhân và các chức vụ khác đã liên hiệp để biến giấc mơ thành hiện thực. Trong lúc ấy một nòng cốt nhỏ của các thành viên trong đội ngũ thường trực bắt đầu sống trên địa điểm. Trước hết họ sống trong những căn nhà lưu động, kế đến là trong những căn phòng hoàn thiện hoặc nhà lâu dài. Mục Sư Daniel Gomes Bastos được Liên Hiệp Hội bổ nhiệm như là tuyên úy của dự án và cũng là Mục Sư của một Hội Thánh gần đó. Một Hội Thánh nhỏ được gây dựng bắt đầu hoạt động. 

Như hầu hết các địa điểm trong vùng, bãi đất ở khu vực “dự án” thì thô cứng, nhưng đất thô cứng đem lại nhiều cơ hội—những cơ hội chưa dùng—để mọi người sử dụng những ta-lâng mà Chúa ban cho mình. Ví dụ như Lily Reyes. Lily là một y tá về hưu, sống gần Loma Linda, nước Mỹ. Bà nghe về dự án qua một chương trình phỏng vấn được chiếu trên đài 3ABN, và giờ đây dành các mùa hè của bà để biến khu vực ấy trở nên một ngôi vườn với phong cảnh thu hút. 

Con người là nguồn vốn đáng kể nhất của VitaSalus. Đây là một địa điểm cho mọi người, và người nào cũng có phần để đóng góp. Blessie Cruz, gốc từ Philippines, đã ở với dự án gần như là ngay từ lúc đầu. Cô sử dụng ta-lâng nấu nướng của mình để chăm lo cho rất đông nhân viên, bệnh nhân, những tình nguyện viên và sinh viên ở đó sáu tháng mỗi năm để học cách kết hợp sức khỏe và chức vụ. Dưới sự dìu dắt của Kim và Joyce Bisl (thành viên ban lãnh đạo cấp cao của VitaSalus), các sinh viên sử dụng lòng nhiệt huyết của mình để kết bạn cho trung tâm trong những ngôi làng gần đó. Khi họ không tham gia trong những cuộc triển làm sức khỏe (quốc gia và quốc tế) hoặc trông nom những câu lạc bộ sức khỏe trong các ngôi làng kề cận, họ cung cấp nhiều nhân lực cần thiết cho dự án. Nhiều người trong số họ đã quay trở lại để làm việc tình nguyện mỗi khi họ có thể. Như SofiaFilipe Duarte Lopes đã nói: “Nơi chốn này đã trở nên một phần lớn trong đời sống của bạn đến nỗi bạn sẽ bắt đầu nhớ đến nó. Dự án này đã giúp tôi rất nhiều—Tôi rất cảm kích; Tôi muốn làm một điều gì để đáp trả lại”.
 

Trong khi một số người luôn quay trở lại, thì một số khác tìm thấy sự cam kết suốt đời qua dự án. Jetro và Dobromila, đến từ những bối cảnh văn hóa rất khác nhau, đã tìm thấy mục đích chúng tại VitaSalus. Họ là cặp đôi đầu tiên được làm lễ cưới dưới những cây thông trên mảnh đất.

Với tất cả những hoạt động này, một người khách có thể tự hỏi trung tâm lối sống sẽ được khai trương vào lúc nào. Viriato nói, “Có thể nó đã bắt đầu và chúng ta đã không nhận ra. Bởi vì những tòa nhà không phải là vấn đề trọng tâm của dự án này, mà chính là con người”. Trung tâm lối sống là về nuôi dưỡng những mối quan hệ và có thể trở nên một nơi bận rộn. Những bệnh nhân đến hai phòng tư vấn hoặc viếng thăm phòng nha của bác sĩ Eduardo Gouveia. Đôi lúc những vị khách chỉ ghé qua để xem việc xây dựng đến đâu hoặc mua những ổ bánh vừa mới nướng. 

Gisela Pinheiro, người mới gia nhập đội ngũ nhân viên với vai trò điều phối dự án, nhìn thấy viễn cảnh rộng lớn của dự án. Cô chứng kiến biết bao phép lạ mà Đức Chúa Trời đã đang thực hiện để chu cấp những nguồn tài chánh có cần cho một dự án hoạt động trên ngân sách của Đức Chúa Trời. “Các bạn biết các khoản chi của mình là bao nhiêu. Các bạn biết mình cần phải xây cất gì; những số tiền lương cần phải trả. Nhưng các bạn không biết ngân sách là thế nào, luôn là vậy. Nó củng cố đức tin chúng ta rất nhiều. Nó duỗi căng đức tin của tôi; nó thật sự làm như vậy”. Khi được hỏi liệu một dự án như vầy có thể tiến hành ở một nơi khác, Gisela trả lời: “Tại sao không?”
 
Một thành ẩn náu

Trong thời Kinh Thánh, một người khi mắc phải một lỗi lầm nghiêm trọng có một nơi để chạy trốn, một thành ẩn náu, nơi người ấy có thể an toàn. Mục Sư Daniel nhìn thấy sự chữa lành trong những người đã tiếp xúc với dự án và yêu cầu được học Kinh Thánh hoặc làm phép báp-têm. Ông dùng hình ảnh Kinh Thánh này để giải thích về dự án và tương lai của nó. “Đức Chúa Trời vẫn đang thực hiện phép lạ ngày hôm nay. Chúng ta vẫn còn rất xa những gì chúng ta có thể trở nên, nhưng những gì đã được thực hiện ở đây cũng là một phép lạ lớn—và tôi có một sự khát khao về những phép lạ. Tôi tin với trọn cả tấm lòng của mình rằng đây sẽ là nơi của nhiều phép lạ nữa—một thành ẩn náu. Tôi rất đau lòng khi nhìn thấy nhiều người tìm kiếm sự ẩn náu. Họ không biết phải đi đâu. Đây là thành ẩn náu đầu tiên cho người ta đến. Tôi hi vọng sẽ có năm thành nữa đâu đó khắp đất nước. Nhưng tôi nguyện cầu rằng những tín hữu của chúng ta sẽ cần nguyện cho phép lạ này nhân lên, bởi nhu cầu là rất lớn. Không xa đây lắm, trên con đường từ bắc vô nam, các bạn sẽ thấy, vào tháng năm hằng năm, hàng chục ngàn người đi bộ để tìm kiếm phép lạ--nhưng đi trật hướng. Họ đi đến Fátima. Họ cần biết rằng phép lạ mà họ tìm kiếm thì ở đây trên núi này. Tôi hi vọng hàng ngàn người sẽ tìm thấy nơi trú ẩn trong nơi này và tìm thấy những người mà sẽ bày tỏ cho họ về một Đức Chúa Trời yêu thương họ”.
 
Nếu bạn muốn trở nên một phần của phép lạ này hoặc biết thêm về VitaSalus, hãy liên lạc với Dr. Viriato Ferreira qua địa chỉ viriatoferreira@medicinapreventiva.pt hoặc xem qua website của dự án www.medicinapreventiva.pt.
 
1 Kinh Thánh Cứu Ước nhắc đến sự tồn tại của sáu thành ẩn náu, trải dài khắp nước—những nơi mà khi người nào vô tình giết chết người khác có thể chạy đến và được an toàn. Hãy so sánh Dân-số Ký 35:9-15; Phục-truyền Luật-lệ Ký 4:41-43; và 19:1-13.
2Thành phố Fátima ở Bồ Đào Nha nổi tiếng bởi những sự kiện được cho là bà Ma-ri hiện ra. Hàng triệu người viếng thăm địa điểm ấy mỗi năm như các cuộc hành hương.

 

(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment