Tình yêu của Đức Chúa Trời hằng sống

Phi công thuộc hội truyền giáo hy sinh hết mức để giúp người khác. 
 
AMA, AMA!” một tiếng kêu yếu ớt nhưng khẩn thiết trong ra-đi-ô của cơ trưởng Norton. Trong một ngôi làng sâu trong rừng, một người bản xứ bị rắn độc cắn. “Làm ơn đi, ông sẽ đến chứ?” giọng nói nài nỉ. Robert (Bob) Elwin Norton, phi công giáo hạt của Hàng Không Y Tế Cơ Đốc Phục Lâm (AMA) ở Venezuela đang bay đến Ciudad Bolivar để bảo hành định kỳ máy bay khi nghe tiếng kêu. Những phi công khác khuyên rằng thật quá liều lĩnh khi hạ cánh xuống vùng đặc biệt này, nhưng Bob quyết định tin cậy vào Đức Chúa Trời và cố gắng giải thoát. Khi sắp đến bãi đáp, ông nhìn rõ hơn, và ông nghĩ: Nó tệ hơn mình tưởng.
“Con không thể hạ cánh ở đó được!” Bob thưa cùng Đức Chúa Trời.

“Được, con có thể,” ông nghe một Giọng nói với mình. “Chẳng phải ta sai con đến đây để giúp đỡ những người này sao?”

“Vâng! Thưa Chúa, nhưng Người phải ở cùng con, chứ không chỉ là một thiên sứ của Người.”

“Ta ở ngay tại đây với con,” một Giọng êm dịu quả quyết cùng viên phi công đang sợ hãi.


phi công hội truyền giáo: 
Neiba và Robert Norton đứng cạnh chiếc Cessna 182 của họ.
Một sự bình tĩnh yên bình tràn ngập Bob, và ông hạ cánh an toàn xuống bãi đáp dài 600 mét. Sau đó Bob chở người đàn ông đến nơi có điều kiện y tế thuận lợi để ông ta nhận được giúp đỡ mà ông cần.
Sau chuyến bay đó, tin đồn lan ra ở nhiều làng rằng máy bay của AMA đến để giúp đỡ bất cứ ai cần, thậm chí trong những điều kiện khó khăn. Nhiều người bản xứ bắt đầu tuyên bố rằng máy bay là của họ, họ gọi nó là “thiên thần hay thương xót.” 
Một lời kêu gọi phục vụ 
Vào năm 2001, Bob và Neiba Norton nghe tiếng gọi của Đức Chúa Trời: “Liệu các con sẽ đi và dâng hiến đời sống để phục sự Ta không?” Họ sang lại công việc kinh doanh và nhà cửa ở Hoa Kỳ, bước đi trong đức tin rằng Đức Chúa Trời sẽ chu cấp mọi nhu cầu cho họ, và dựng nhà ở vùng Gran Sabana ở Venezuela. Mặc dù phải đối mặt với nhiều thử thách mỗi ngày và không nhận được lương, họ không bao giờ thắc mắc về quyết định của mình. Bob bay vô số chuyến cùng với chiếc máy bay nhỏ của mình- chiếc Cessna được mua bằng tiền dâng hiến cho mục đích này- cung cấp sự giúp đỡ khẩn cấp và cứu nhiều sinh mạng.
Khi cần, AMA sẽ đến 
Trước khi Bob bắt đầu bay vào trong các làng, nhiều người đã chết mà lẽ ra họ có thể sống sót nếu nhận được sự trợ giúp y tế. Nhưng Bob tin rằng Đức Chúa Trời mới thực sự là phi công trên máy bay của ông, ban cho ông sự khôn ngoan và kĩ năng để xử lý với những đường băng ngắn, gồ ghề. 
Tình yêu Đức Chúa Trời bằng hành động 
Khi máy bay Bob bay vào và ra khỏi đường băng trong rừng để chở những bà mẹ mang thai có vấn đề, những đứa trẻ bị bệnh, những nạn nhân, những người cần phẫu thuật gấp, và những người khác, những người dân bản xứ biết rằng có một Đức Chúa Trời yêu thương họ. Bob chưa bao giờ giảng một bài bằng lời, nhưng ông sống như Đức Chúa Jesus đã từng sống, hòa nhập với mọi người như một người mong mỏi điều thiện trong họ.

“Chúng tôi muốn biết nhiều hơn về Đức Chúa Jêsus của ông,” họ thường bảo với Bob. “Xin hãy mang đến cho chúng tôi một giáo viên.” Thế là Bob chở những chức viên đến những ngôi làng này để học Kinh Thánh với họ. Rồi ông chở những mục sư đến để làm báp-têm cho những ai trao phó đời sống của họ cho Đức Chúa Jêsus
Một vụ giải cứu khác 
Một trong số hàng ngàn chuyến bay khẩn cấp của Bob liên quan đến một đứa trẻ sơ sinh vật lộn với cuộc sống của nó. Câu chuyện dưới đây ghi lại theo chính lời của Bob:
Tôi đang trên đường bay về sau khi đưa đội nhân viên y tế đến một ngôi làng thì nhận được cú điện khẩn từ tổng đài ra-đi-ô. “Ông có thể bay thẳng đến Wonken để rước một đứa bé gái sơ sinh bị bệnh phổi được không?”


Cứu hộ từ xa:
 phi công hội truyền giáo Robert Norton chở nhiều người từ những vùng xa xôi ở Venezuela đến nơi có thiết bị chăm sóc y tế, nơi đó họ có thể nhận được trợ giúp y tế mà họ cần.
Tôi nhanh chóng đổi hướng khi kiểm tra thời gian và nhiên liệu, rồi cầm lấy micrô. “Tôi sẽ đến trong 20 phút. Bảo với cha mẹ bé gái chờ tôi ở đường băng.”
Lúc hạ cánh tôi nhận thấy đứa bé tệ hơn tôi tưởng. Khi nó ngừng thở, mẹ nó vỗ đều đặn trên lưng để kích thích nó thở. Tôi cần khí ô-xy và một người cho em gái này thở, nhưng tôi không có cái nào cả. Thật nhanh tôi đưa gia đình họ lên máy bay và cầu nguyện trên suốt đoạn đường đến Santa Elena để Đức Chúa Trời giữ lấy sự sống của đứa bé….
Sau khi bay được 30 phút, tôi hạ cánh, nhưng xe cứu thương mà tôi yêu cầu không có ở phi trường. Nhảy ra khỏi máy bay, tôi tìm kiếm ai đó sẵn lòng đưa gia đình tuyệt vọng đến bệnh viện bằng xe hơi của họ.

Hơn một vài ngày sau đó tôi cầu nguyện cho bé gái này khỏe lại, nhưng tôi vẫn ngại để cầu xin nếu như nó đã qua đời rồi. Vào ngày Lễ Tạ Ơn (năm 2006) tôi nhận được một cú điện thoại từ tổng đài ra-đi-ô hỏi tôi khi nào thì tôi có thể đưa gia đình này về nhà.

“Đứa bé thế nào rồi?” Tôi hỏi.

“Nó khỏe rồi- khỏe đủ để về nhà vào ngày mai,” người trực điện thoại trả lời.

Sáng hôm sau niềm vui rạng rỡ trên gương mặt bà mẹ khi bà cảm ơn tôi vì đã làm ấm lòng họ. Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời đã chữa lành một trong những người nhỏ bé của Ngài và ban cơ hội cho tôi cơ hội để phục sự Ngài.
 
Đức Chúa Trời giữ mọi việc tiến tới 
Vào năm 2006 các tổ chức hàng không khác của giáo hạt ở Venezuela bị chính quyền đóng cửa. Một số âm mưu được lập ra để dẹp chương trình của AMA, dẫu vậy, trong mỗi chặng đường dường như Đức Chúa Trời làm mềm lòng các viên chức chính phủ đến để điều tra, bởi vì cuối cùng họ luôn tán thành công việc hàng không. Khi người ta hỏi Bob tại sao ông vẫn có thể tiếp tục bay, ông sẽ nói với họ, “Bởi vì đó là chương trình của Đức Chúa Trời, không phải của tôi. Chừng nào mà Ngài còn muốn nó tiếp tục thì không ai có thể dừng nó lại được.”
Chuyến bay cuối cùng 
Vào ngày 16 tháng Giêng năm 2006, Bob bay chuyến cuối cùng. Những người trên máy bay là vợ ông và bạn đồng hành đang công tác, Neiba, một người bạn của cặp vợ chồng, Gladys; một đứa trẻ cùng mẹ cậu trên đường về nhà; và một cô gái trẻ đang cần giải phẫu ruột thừa cùng mẹ cô. Tuy nhiên đáng buồn thay, dường như khu rừng đã nuốt họ đi- máy bay, phi công và cả hành khách. Một cuộc tìm kiếm kéo dài trong vô vọng. Sự truyền tin ra-đi-ô cuối cùng từ Bob đến điều phối viên chuyến bay và tổng đài ra-đi-ô không được hiểu. Tất cả những gì người ta biết đến là họ mất tích, nhưng người ta nghi ngờ về sự cố kỹ thuật. Một nỗ lực kết hợp giữa Sự Bảo Vệ Dân Sự ở Venezuela và một đội tìm kiếm tình nguyện để tìm ra những mảnh vỡ vẫn tiếp tục.

Chỉ có Đức Chúa Trời biết điều gì đã xảy ra. Đức Chúa Trời đã thi hành phép lạ với người anh em của chúng ta Bob, vén mây, ngăn mưa, cung cấp nguồn lực, và bảo vệ anh ta. Nhưng lần này Ngài đã không làm. Tuy vậy, tôi tin Đức Chúa Trời vẫn tể trị. 
Một nhu cầu đang tiếp tục 
Lòng tôi ở cùng những người sống trong rừng ở Venezuela, những người không được ai giúp đỡ. Tôi thương tiếc cho sự mất mát nơi mà nhu cầu quá lớn. Tuy nhiên không gì có thể ngăn cản sự tiến triển của công việc Đức Chúa Trời. Hạt giống phúc âm của tình thương mà Bob và Neiba gieo ra đang kết quả giữa những người bản xứ nơi đó.

“Từ rày phước thay cho những người chết là người chết trong Chúa!... Phải, vì những người ấy nghỉ ngơi khỏi sự khó nhọc, và việc làm mình theo sau.” (Khải huyền 14: 13). Gia đình chúng ta đang giữ vững hy vọng phước hạnh.
Để biết thêm về chức vụ bay của Norton, hãy vào  www.medicalaviation.org và click vào “AMA Venezuela” [sic].” 
(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment