Ngày Sa-bát là dấu hiệu của sự cứu rỗi
Tác giả: Dennis Meier
Tôi vẫn có thể thấy biểu hiện khó hiểu chị trước tôi. Nhóm hội thánh chúng tôi đã đi một chuyến nghiên cứu ở miền Nam nước Pháp suốt một tuần trọn, và chúng tôi khám phá lịch sử của người Huguenots, tức những người chịu tử đạo vì đức tin Cải Chánh của họ. Chị ấy là hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi và rất hiểu biết các câu hỏi về lịch sử, tôn giáo và văn hóa. Mặc dù thậm chí đã tiếp xúc với nhiều truyền thống Cơ Đốc do công việc, chị ấy vẫn là một người vô thần. Tình bạn chúng tôi đã phát triển tuyệt vời, và trong ngày cuối cùng chị muốn biết thêm về Cơ Đốc Phục Lâm. Chúng tôi là một mảnh lạ và đáng chú ý trong bộ sưu tập giáo phái của chị ấy. Ngày Sa-bát có gì rất đặc biệt? Chị ấy hỏi. Và tại sao chúng tôi cứng đầu bướng bỉnh về một vấn đề chẳng quan trọng như thế? Tôi cố làm rõ với chị tại sao ngày Sa-bát lại rất quan trọng và thánh khiết. Tôi đã không thành công. Chị đã không thể hiểu tại sao một ngày trong tuần lại khác biệt so với những ngày khác. Đó là lí do cho sự biểu hiện khó hiểu mà tôi nhớ rất kỹ.
Tôi có lẽ nhớ cái nhìn mà chị ấy ném cho vì nó làm tổn thương. Tôi phải hỏi bản thân mình một lần nữa: “Liệu mình có phải là người ngoài cuộc của một tôn giáo lập dị không? Đây không phải là lần cuối cùng tôi nhận cái nhìn này như là cách biểu hiện của những người thế gian sống trong thế giới tương xứng của họ. Nhưng tôi cũng khám phá những điều khác nữa: tôi nhớ rõ thể hiện của chị vì tôi có thể hiểu nó. Tôi lớn lên trong thế giới vô thần này; tôi đến trường và bị nó nhào nặn. Và trong nhiều lĩnh vực của đời mình, tôi sống và suy nghĩ tương tự như một người hết sức hiện đại.
Tôi có lẽ nhớ cái nhìn mà chị ấy ném cho vì nó làm tổn thương. Tôi phải hỏi bản thân mình một lần nữa: “Liệu mình có phải là người ngoài cuộc của một tôn giáo lập dị không? Đây không phải là lần cuối cùng tôi nhận cái nhìn này như là cách biểu hiện của những người thế gian sống trong thế giới tương xứng của họ. Nhưng tôi cũng khám phá những điều khác nữa: tôi nhớ rõ thể hiện của chị vì tôi có thể hiểu nó. Tôi lớn lên trong thế giới vô thần này; tôi đến trường và bị nó nhào nặn. Và trong nhiều lĩnh vực của đời mình, tôi sống và suy nghĩ tương tự như một người hết sức hiện đại.
Truyền thống hay nét đặc trưng?
Thế thì có phải chúng ta giữ ngày Sa-bát đơn giản chỉ vì nó trở thành một truyền thống hay sao? Đức Chúa Trời cấm điều đó. Hay là có thể việc giữ ngày Sa-bát chỉ là thương hiệu Cơ Đốc Phục Lâm của chúng ta? Vậy thì, mối liên hệ giữa truyền thống và nét để nhận dạng là gì? Có phải sự hiểu biết chúng ta về lẽ thật đã lâm vào ngõ cụt trong những năm 1900. May mắn thay, tôi tin rằng đối với phần lớn tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm ngày Sa-bát không chỉ đơn thuần là một truyền thống hay một nét định dạng.
Trong Mat 13: 44, Đức Chúa Jesus kể một ví dụ về kho báu được chôn trên cánh đồng. Một nông phu tìm thấy kho báu đó khi làm ruộng. Anh ta chỉ tình cờ tìm ra nó thôi. Đó là một sự may mắn. Hãy nhớ lại người Cơ Đốc Phục Lâm đầu tiên đã khám phá ra ngày Sa-bát như thế nào. Nó rất giống với nông phu trong ví dụ. Đó là một khám phá may mắn về lẽ thật trong Kinh Thánh xuyên suốt các thời kỳ mà bằng cách nào đó đã bị chôn vùi và mất đi. Tổ phụ thuộc linh của chúng ta đã “mua” kho báu này. Nhiều anh chị em chúng ta đã trả giá và tiếp tục trả giá cao cho kho báu về ngày Sa-bát.
Trong Mat 13: 44, Đức Chúa Jesus kể một ví dụ về kho báu được chôn trên cánh đồng. Một nông phu tìm thấy kho báu đó khi làm ruộng. Anh ta chỉ tình cờ tìm ra nó thôi. Đó là một sự may mắn. Hãy nhớ lại người Cơ Đốc Phục Lâm đầu tiên đã khám phá ra ngày Sa-bát như thế nào. Nó rất giống với nông phu trong ví dụ. Đó là một khám phá may mắn về lẽ thật trong Kinh Thánh xuyên suốt các thời kỳ mà bằng cách nào đó đã bị chôn vùi và mất đi. Tổ phụ thuộc linh của chúng ta đã “mua” kho báu này. Nhiều anh chị em chúng ta đã trả giá và tiếp tục trả giá cao cho kho báu về ngày Sa-bát.
Nhịp điệu của Đức Chúa Trời
Âm nhạc là một phần quan trọng của đời sống con người. Nhịp điệu là linh hồn của âm nhạc, cũng vậy, ngày Sa-bát là nhịp điệu của thời gian để điều khiển và vận hành mọi đặc điểm của đời sống chúng ta. Một dàn nhạc hay ban nhạc có thể chơi một bài hát nhanh hay chậm. Họ có thể thay đổi độ nhanh nhưng nếu quý vị muốn hát hay vỗ tay theo nhạc quý vị phải theo nhịp điệu cùng với mọi thứ quý vị có được. Quý vị biết không, tất cả đều là thời gian.
Đức Chúa Jesus dùng ví dụ về kho báu được chôn giấu để minh họa về nước Đức Chúa Trời hay phúc âm. Liệu chúng ta có đi hơi xa hay hoàn toàn lạc đề khi so sánh ngày Sa-bát với nước Đức Chúa Trời? Hay nói theo cách này: chẳng phải sự cáo buộc thường dùng để chống lại thần học ngày Sa-bát là ngày Sa-bát được đòi hỏi cho sự cứu rỗi hay sao? Để làm rõ điểm này: tôi không tin rằng quý vị phải giữ ngày Sa-bát để được cứu. Đó không phải là thần học Cơ Đốc Phục Lâm. Sự cứu rỗi chỉ đến bởi Đức Chúa Jesus mà thôi.
Đức Chúa Jesus dùng ví dụ về kho báu được chôn giấu để minh họa về nước Đức Chúa Trời hay phúc âm. Liệu chúng ta có đi hơi xa hay hoàn toàn lạc đề khi so sánh ngày Sa-bát với nước Đức Chúa Trời? Hay nói theo cách này: chẳng phải sự cáo buộc thường dùng để chống lại thần học ngày Sa-bát là ngày Sa-bát được đòi hỏi cho sự cứu rỗi hay sao? Để làm rõ điểm này: tôi không tin rằng quý vị phải giữ ngày Sa-bát để được cứu. Đó không phải là thần học Cơ Đốc Phục Lâm. Sự cứu rỗi chỉ đến bởi Đức Chúa Jesus mà thôi.
Sự cứu rỗi và ngày Sa-bát
Một số Cơ Đốc Nhân cho rằng chỉ những vấn đề quan trọng mới là “những câu hỏi về sự cứu rỗi.” Nhưng nếu chúng ta cứ theo lập luận này thì chức vụ sứ đồ cũng không quan trọng, vì sứ đồ là người đã được cứu rồi và dâng đời mình theo ý muốn Đức Chúa Trời. Một sứ đồ cũng cầu nguyện một cách có ý thức “Ý Cha được nên” (Mat 6: 10), rồi thì sau lời cầu nguyện này, được chuẩn bị để tìm kiếm và thực hành ý muốn Đức Chúa Trời. Điều này sẽ mang chúng ta một vòng trọn vẹn trở lại sự cứu rỗi. Nhìn vào Kinh Thánh, tôi tin rằng Đức Chúa Trời muốn chúng ta bước vào nhịp điệu của Ngài- Nhịp điệu của Ngài, không phải của tôi. Tôi không quyết định được, cũng như nhiều Cơ Đốc Nhân, tôi nên nghỉ ngày nào (miễn là một trong bảy ngày), nhưng Đức Chúa Trời quyết định. Trong thuật ngữ thần học, điều này được gọi là sự công bình bởi đức tin. Điều đó như thế này: không phải ý tôi nhưng bởi ý Ngài. Không phải phương pháp của tôi nhưng phương pháp của Đức Chúa Trời. Không phải sự công bình của tôi, nhưng là sự công bình của Ngài, thưa Đức Chúa Jesus.
Hai sự kiện trong kinh thánh minh họa cho ý tưởng này một cách rõ rệt là.
1. Sáng 2: 2 chỉ ra rằng Đức Chúa Trời nghỉ (nguyên văn: “Sabbathed”) và Ngài ban phước và làm cho ngày thứ bảy trở nên thánh khiết. Nhân loại được bao nhiêu tuổi vào thời điểm này? Thậm chí chưa được ngày nào, con người chỉ bước ra sân khấu cuộc đời vào ngày thứ sáu. Ngày thứ bảy của Đức Chúa Trời là ngày trọn vẹn đầu tiên dành cho con người. Đôi vợ chồng này đã có thể nhìn lại những gì trong những việc làm vườn, đặt tên thú vật, “sinh sản thêm nhiều?” Tuyệt nhiên không. Vào ngày Sa-bát đầu tiên, A-đam và Ê-va tận hưởng những việc của Đức Chúa Trời chứ không phải của họ. Đó là lí do tại sao ngày Sa-bát là một dấu hiệu của sự cứu rỗi và sự công bình bởi đức tin ngay từ lúc đầu tiên.
2. Rồi đến việc ban luật pháp. Môi-se trèo lên những sườn núi Sinai và nhận luật pháp từ tay Đức Chúa Trời. Ngày Sa-bát ở đó và ở giữa luật pháp. Nhưng đó chẳng phải là vấn đề thực sự là Đức Chúa Trời đã giải cứu dân sự Ngài trước và hành động này dẫn đến luật pháp giao ước sao? Đầu tiên là việc ra khỏi xứ Ai-Cập, sự cứu rỗi, và đến các luật pháp định rõ đặc điểm giao ước. Một lần nữa, sự công bình là do đức tin.
Trở lại kho báu được chôn trên cánh đồng. Đức Chúa Jesus nói rằng kho báu đó là một dấu hiểu của nước Đức Chúa Trời (mặc dù nó không phải là nước Đức Chúa Trời). Cũng như phép báp-têm tự nó không cứu được ai nhưng là một sự minh họa rõ ràng, vì vậy ngày Sa-bát là một dấu về sự cứu rỗi trong thời chúng ta. Và điều hết sức tuyệt vời là bất kể văn hóa, ngôn ngữ, tình trạng xã hội, hay tuổi tác thì một điều được chia đều cho mọi người là: 24 giờ, 7 ngày.
Chị hướng dẫn viên du lịch của tôi đã nói về tất cả những điều này? Chị đã mô tả một cách khéo léo đức tin của người Huguenot trong lịch sử, nhấn mạnh rằng chúng chúng ta có thể cảm ơn những vị thánh tử đạo này cho tự do tín ngưỡng và tự do trong lương tâm- nhưng chị lại cho rằng việc giữ ngày Sa-bát là một bước sụt lùi vào thời Trung Cổ. Chị ấy bảo tôi rằng Đức Chúa Jesus cần được đề cao số một, và trong thần học về ngày Sa-bát của chúng ta, một người không thể hiểu nổi cái gì là quan trọng đối với một sứ đồ khi anh ta không hiểu về Đức Chúa Trời mà mình đang theo. Ngày Sa-bát chẳng là gì nếu không có Đức Chúa Trời của ngày Sa-bát. Thay vì chỉ nói với mọi người về ngày Sa-bát, hãy để việc giữ ngày Sa-bát của chúng ta trở nên một sự quảng cáo chói sáng về sự cứu rỗi của chúng ta- và hãy cảm nhận nhịp điệu của Đức Chúa Trời trong đời sống chúng ta.
Chị hướng dẫn viên du lịch của tôi đã nói về tất cả những điều này? Chị đã mô tả một cách khéo léo đức tin của người Huguenot trong lịch sử, nhấn mạnh rằng chúng chúng ta có thể cảm ơn những vị thánh tử đạo này cho tự do tín ngưỡng và tự do trong lương tâm- nhưng chị lại cho rằng việc giữ ngày Sa-bát là một bước sụt lùi vào thời Trung Cổ. Chị ấy bảo tôi rằng Đức Chúa Jesus cần được đề cao số một, và trong thần học về ngày Sa-bát của chúng ta, một người không thể hiểu nổi cái gì là quan trọng đối với một sứ đồ khi anh ta không hiểu về Đức Chúa Trời mà mình đang theo. Ngày Sa-bát chẳng là gì nếu không có Đức Chúa Trời của ngày Sa-bát. Thay vì chỉ nói với mọi người về ngày Sa-bát, hãy để việc giữ ngày Sa-bát của chúng ta trở nên một sự quảng cáo chói sáng về sự cứu rỗi của chúng ta- và hãy cảm nhận nhịp điệu của Đức Chúa Trời trong đời sống chúng ta.
Dennis Meier là mục sư của hội thánh Grindelberg, tại Hamburg, nước Đức. Ông thích sáng tác nhạc và dành thời gian với vợ ông, bà Gunda, con gái ông-Thandi (9 tuổi); con trai- Levi (6 tuổi).
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment