Đức Chúa Trời ban hy vọng trong những thời kỳ khó khăn
Tôi đã đi thăm một người bạn bị bệnh viện loại ra. Các bác sỹ không thể làm bất cứ điều gì nữa cho anh ta. Anh ta đang chết đi vì bệnh ung thư gặm nhắm sự sống anh một cách chậm chạp. Là một người ăn chay nghiêm túc và quan tâm đến sức khỏe, anh thường tự hỏi rằng mình đã làm sai điều gì để đáng phải nhận kinh nghiệm đau đớn này.
Trước cuộc viếng thăm này chúng tôi đã từng nói về các vấn đề liên quan đến sự cứu rỗi và sức khỏe. Anh đã chạy trên đường đua ở trường trung học và tôi cũng chạy một vài năm. Cố gắng để xóa sự đau đớn trong tâm trí anh ta, tôi đưa chủ đề về chạy ra. Anh đáp lại: “Chongo, chạy là điều cuối cùng trong tâm trí tôi lúc này.”
Tôi cảm thấy như những người bàn của Gióp khi đến thăm ông. Thời gian tốt nhất mà Gióp có với họ là khi họ ngồi yên lặng trong một tuần. Tôi chẳng biết nên nói điều cảm động nào tiếp theo. Bạn tôi giải cứu tôi bằng cách nói về gia đình anh. Rồi chúng tôi hát bài thánh ca mà anh yêu thích nhất, đọc Kinh Thánh và cầu nguyện xin sự chữa lành kỳ diệu của Đức Chúa Trời.
Trước cuộc viếng thăm này chúng tôi đã từng nói về các vấn đề liên quan đến sự cứu rỗi và sức khỏe. Anh đã chạy trên đường đua ở trường trung học và tôi cũng chạy một vài năm. Cố gắng để xóa sự đau đớn trong tâm trí anh ta, tôi đưa chủ đề về chạy ra. Anh đáp lại: “Chongo, chạy là điều cuối cùng trong tâm trí tôi lúc này.”
Tôi cảm thấy như những người bàn của Gióp khi đến thăm ông. Thời gian tốt nhất mà Gióp có với họ là khi họ ngồi yên lặng trong một tuần. Tôi chẳng biết nên nói điều cảm động nào tiếp theo. Bạn tôi giải cứu tôi bằng cách nói về gia đình anh. Rồi chúng tôi hát bài thánh ca mà anh yêu thích nhất, đọc Kinh Thánh và cầu nguyện xin sự chữa lành kỳ diệu của Đức Chúa Trời.

Trong mọi nguyên nhân gây nên đau đớn cho con người, sự chết dường như là tệ hại nhất.

Sự chết sao tuyệt vọng quá!
Tôi nghe sự đau đớn mất mát của chị khi tôi chống lại những giọt nước mắt. Chị rất giận dữ và thất vọng vì anh đã qua đời sớm quá, và tôi ước gì có thể chia xẻ nỗi đau của chị. Nhưng ông Nathan Brown đã đúng: “Đau đớn là kinh nghiệm cô lập nhất của con người, bất kể chúng ta có xem nó bao nhiêu, đọc về nó, cười nó, hay là cảm thông với nỗi đau của người khác, sự đau đớn tự nó là một trải nghiệm duy nhất và cô lập. Đơn giản là không có cách nào để cho sự tổn thương, sự đau đớn và sợ hãi của chúng ta có thể được chia xẻ.”
Trong tất cả những nguyên nhân khiến cho con người đau đớn, sự chết dường như là điều tệ hại nhất. Các vết thương có thể được chữa lành. Các mối quan hệ có thể được hàn gắn. Sự chết thì tuyệt vọng quá. Nó nhắc nhở chúng ta rằng sự sống trên đất là ngắn ngủi và bấp bênh. Đôi lúc chúng ta oán trách Đức Chúa Trời vì cớ sự chết chóc, thậm chí khi chúng ta biết rằng Ngài không chịu trách nhiệm cho những đau đớn khổ sở mà chúng ta cảm nhận. Chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời hiểu những đau đớn của chúng ta còn rõ hơn chúng ta hiểu nữa. Ngài bày tỏ tình yêu của mình qua Đức Chúa Jesus, “niềm hy vọng của vinh quang” (Cô-lô-se 1: 27).
Vấn đề chính là sự chết sinh ra nản lòng, vũ khí hữu hiệu nhất của Sa-tan chống lại nhân loại. Sự nản lòng có khuynh hướng cướp đi niềm vui và hy vọng của chúng ta trong Đấng Christ ở trên cuộc đời này và cướp đi sự đảm bảo về sự sống đời đời sẽ đến. Thuốc chống thất vọng hiệu quả nhất là Đức Chúa Jesus. Vì vậy khi thất vọng, chúng ta phải chạy đến với Đức Chúa Jêsus, nhìn lên Ngài bởi vì Ngài là “cội rễ và cuối cùng của đức tin” (Hê 12: 2). Tình yêu Chúa dành cho chúng ta không thể đo lường, sai con Ngài đến chết cho chúng ta (Giăng 3: 16).
Vâng, Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta và không muốn chúng ta bị nguy hại nào. “Vì ta biết ý tưởng ta nghĩ đối cùng các ngươi, là ý tưởng bình an, không phải tai họa, để cho các ngươi được sự trông cậy trong lúc cuối cùng của mình. ” (Giê 29: 11). Tôi mong mình có thể nhớ câu này khi bị ngã lòng.
Trong tất cả những nguyên nhân khiến cho con người đau đớn, sự chết dường như là điều tệ hại nhất. Các vết thương có thể được chữa lành. Các mối quan hệ có thể được hàn gắn. Sự chết thì tuyệt vọng quá. Nó nhắc nhở chúng ta rằng sự sống trên đất là ngắn ngủi và bấp bênh. Đôi lúc chúng ta oán trách Đức Chúa Trời vì cớ sự chết chóc, thậm chí khi chúng ta biết rằng Ngài không chịu trách nhiệm cho những đau đớn khổ sở mà chúng ta cảm nhận. Chúng ta biết rằng Đức Chúa Trời hiểu những đau đớn của chúng ta còn rõ hơn chúng ta hiểu nữa. Ngài bày tỏ tình yêu của mình qua Đức Chúa Jesus, “niềm hy vọng của vinh quang” (Cô-lô-se 1: 27).
Vấn đề chính là sự chết sinh ra nản lòng, vũ khí hữu hiệu nhất của Sa-tan chống lại nhân loại. Sự nản lòng có khuynh hướng cướp đi niềm vui và hy vọng của chúng ta trong Đấng Christ ở trên cuộc đời này và cướp đi sự đảm bảo về sự sống đời đời sẽ đến. Thuốc chống thất vọng hiệu quả nhất là Đức Chúa Jesus. Vì vậy khi thất vọng, chúng ta phải chạy đến với Đức Chúa Jêsus, nhìn lên Ngài bởi vì Ngài là “cội rễ và cuối cùng của đức tin” (Hê 12: 2). Tình yêu Chúa dành cho chúng ta không thể đo lường, sai con Ngài đến chết cho chúng ta (Giăng 3: 16).
Vâng, Đức Chúa Trời yêu thương chúng ta và không muốn chúng ta bị nguy hại nào. “Vì ta biết ý tưởng ta nghĩ đối cùng các ngươi, là ý tưởng bình an, không phải tai họa, để cho các ngươi được sự trông cậy trong lúc cuối cùng của mình. ” (Giê 29: 11). Tôi mong mình có thể nhớ câu này khi bị ngã lòng.
Một số ngày có thể tối tăm
Đức Chúa Jesus phán: “Ta đã bảo các ngươi những điều đó, hầu cho các ngươi có lòng bình yên trong ta. Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian, nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế gian rồi!” (Giăng 16: 33). Và trong lời của sứ đồ Phao-lô: “Vả lại, hết thảy mọi người muốn sống cách nhân đức trong Đức Chúa Jêsus Christ, thì sẽ bị bắt bớ” (II Ti 3: 12).
Nhưng chết chóc là cao đỉnh của thử thách, thậm chí đối với tín đồ. Đặc biệt khi nó liên quan đến những bệnh tật như ung thư, mặc dù quý vị tranh đấu để sống tốt. Tuy nhiên, thật an ủi khi biết rằng Đức Chúa Jesus cũng chịu đau đớn. Vì vậy, chúng ta có thể phó thác cuộc đời và những khó khăn của chúng ta cho Ngài. Ngài là Đấng vĩ đại mang lấy gánh nặng.
Nhưng điều đáng mừng là sự chết không phải là câu trả lời cuối cùng. Người công bình chết sẽ được sống lại. “Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài. Vả, nầy là điều chúng tôi nhờ lời Chúa mà rao bảo cho anh em: chúng ta là kẻ sống, còn ở lại cho đến kỳ Chúa đến, thì không lên trước những người đã ngủ rồi. Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ, sẽ sống lại trước hết. Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn. Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau.” (I Tê 4: 16-18). Phải, sẽ đến lúc khi người chết nghe tiếng Ngài và sẽ ra khỏi mồ mả để sống đời đời (Giăng 5: 28,29).
Chúng ta phải chia xẻ tin tức tốt lành với những người khác cho đến ngày Đức Chúa Trời gọi chúng ta về nhà. Đức Chúa Jesus chết để chúng ta không phải chết lần thứ hai.
Nhưng chết chóc là cao đỉnh của thử thách, thậm chí đối với tín đồ. Đặc biệt khi nó liên quan đến những bệnh tật như ung thư, mặc dù quý vị tranh đấu để sống tốt. Tuy nhiên, thật an ủi khi biết rằng Đức Chúa Jesus cũng chịu đau đớn. Vì vậy, chúng ta có thể phó thác cuộc đời và những khó khăn của chúng ta cho Ngài. Ngài là Đấng vĩ đại mang lấy gánh nặng.
Nhưng điều đáng mừng là sự chết không phải là câu trả lời cuối cùng. Người công bình chết sẽ được sống lại. “Vì nếu chúng ta tin Đức Chúa Jêsus đã chết và sống lại, thì cũng vậy, Đức Chúa Trời sẽ đem những kẻ ngủ trong Đức Chúa Jêsus cùng đến với Ngài. Vả, nầy là điều chúng tôi nhờ lời Chúa mà rao bảo cho anh em: chúng ta là kẻ sống, còn ở lại cho đến kỳ Chúa đến, thì không lên trước những người đã ngủ rồi. Vì sẽ có tiếng kêu lớn và tiếng của thiên sứ lớn cùng tiếng kèn của Đức Chúa Trời, thì chính mình Chúa ở trên trời giáng xuống; bấy giờ những kẻ chết trong Đấng Christ, sẽ sống lại trước hết. Kế đến chúng ta là kẻ sống, mà còn ở lại, sẽ cùng nhau đều được cất lên với những người ấy giữa đám mây, tại nơi không trung mà gặp Chúa, như vậy chúng ta sẽ ở cùng Chúa luôn luôn. Thế thì, anh em hãy dùng lời đó mà yên ủi nhau.” (I Tê 4: 16-18). Phải, sẽ đến lúc khi người chết nghe tiếng Ngài và sẽ ra khỏi mồ mả để sống đời đời (Giăng 5: 28,29).
Chúng ta phải chia xẻ tin tức tốt lành với những người khác cho đến ngày Đức Chúa Trời gọi chúng ta về nhà. Đức Chúa Jesus chết để chúng ta không phải chết lần thứ hai.
Nếu chúng ta đã từng bị cám dỗ
Nếu chúng ta từng bắt đầu nghi ngờ tình yêu Đức Chúa Trời chúng ta cần viếng thăm Gô-gô-tha. Tại Gô-gô-tha, Đức Chúa Jêsus cảm nhận Đức Chúa Trời lìa bỏ Ngài khi gánh nặng tội lỗi bao phủ Ngài, chia cách Ngài khỏi Đức Chúa Cha. Đức Chúa Jêsus đã nhìn chằm chằm vào sự chết. “Đức Chúa Trời tôi ơi, Đức Chúa Trời tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?” (Mác 15: 34).
Đức Chúa Jêsus trong cơn đau đớn thậm chí không thể gọi Đức Chúa Trời là “Cha” được. Nhưng quả thật, Đức Chúa Cha đã ở đó. Không thể chịu được cảnh Con Ngài trần truồng và nhục nhã, Ngài đã dùng sự tăm tối che phủ Gô-gô-tha. Ngài là “Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời.” (II Cô 5: 21). “Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh” (Ê-sai 53: 5).
Thiên đàng đứng lặng câm khi chứng kiến Đấng Cầm Quyền bị bỏ rơi tranh đấu để cứu lấy một hành tinh phản nghịch. Một mình Ngài đạp bàn ép nho.
Đức Chúa Jêsus trong cơn đau đớn thậm chí không thể gọi Đức Chúa Trời là “Cha” được. Nhưng quả thật, Đức Chúa Cha đã ở đó. Không thể chịu được cảnh Con Ngài trần truồng và nhục nhã, Ngài đã dùng sự tăm tối che phủ Gô-gô-tha. Ngài là “Đấng vốn chẳng biết tội lỗi trở nên tội lỗi vì chúng ta, hầu cho chúng ta nhờ Đấng đó mà được trở nên sự công bình của Đức Chúa Trời.” (II Cô 5: 21). “Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương, Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh” (Ê-sai 53: 5).
Thiên đàng đứng lặng câm khi chứng kiến Đấng Cầm Quyền bị bỏ rơi tranh đấu để cứu lấy một hành tinh phản nghịch. Một mình Ngài đạp bàn ép nho.
Ngày trọng đại đến
Khoảnh khắc trọng đại nhất được tiên đoán trong lịch sử nhân loại sắp xảy ra. Đức Chúa Jêsus sẽ trở lại. Trong ngày đó, sự chết sẽ mất đi quyền lực của nó. Những người được yêu mến sẽ được hiệp lại, không bao giờ phân rẽ nữa. Buổi sáng phục sinh đó không thể đến sớm vừa đủ! Trong ngày tuyệt vời đó bản tính chúng ta sẽ được biến đổi. Những người chết công bình sẽ được sống lại mãi mãi và không thể bị sa ngã (I Cô 15:51-54; I Tê 4:15).
Tội lỗi sẽ dừng lại; thế giới chúng ta biết sẽ được phục hồi như những điều kiện nguyên thủy mà Chúa muốn; mọi dấu vết của tội lỗi và chết chóc sẽ bị xóa đi. Đức Chúa Trời sẽ ngự giữa chúng ta và lau ráo nước mắt chúng ta. Hãy nghĩ về điều đó: không còn chết chóc, không còn than khóc, không còn đau đớn (Khải 21: 4).
Dù trải qua những thời kỳ vô tận của cõi đời đời, con người sẽ tận hưởng sự thông công đầy phước hạnh với Đức Chúa Trời và với người khác trong sự hòa hợp hoàn hảo.
Vì thế, đừng chịu khuất phục khi chúng ta đau đớn vì mất mát (Giăng 14: 3). So sánh với cõi đời đời, chúng ta chỉ có thêm vài năm nữa để tiên liệu sự hủy hoại của sự chết.
Người già chết, người trẻ cũng như vậy. Người nghèo cũng như người giàu cũng chết. Cơ Đốc Nhân chết cũng như người không tin. Kẻ kiêu ngạo hay người có học đều chết. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, sự chết là đau đớn, dầu biết trước hay xảy ra đột ngột. Tôi mong mỏi vùng đất đẹp đẽ đó nơi không có căn bệnh ung thư, không có tai nạn, không còn phân rẽ, đau đớn hay chết chóc nữa. Tôi không phải bám lấy sự chết, nhưng mỗi khi mất ai đó, tôi được nhắc nhở là ngày trọng đại ấy sắp đến. Và mỗi sự chết mang tôi đến gần hơn với sự thật đó.
Tội lỗi sẽ dừng lại; thế giới chúng ta biết sẽ được phục hồi như những điều kiện nguyên thủy mà Chúa muốn; mọi dấu vết của tội lỗi và chết chóc sẽ bị xóa đi. Đức Chúa Trời sẽ ngự giữa chúng ta và lau ráo nước mắt chúng ta. Hãy nghĩ về điều đó: không còn chết chóc, không còn than khóc, không còn đau đớn (Khải 21: 4).
Dù trải qua những thời kỳ vô tận của cõi đời đời, con người sẽ tận hưởng sự thông công đầy phước hạnh với Đức Chúa Trời và với người khác trong sự hòa hợp hoàn hảo.
Vì thế, đừng chịu khuất phục khi chúng ta đau đớn vì mất mát (Giăng 14: 3). So sánh với cõi đời đời, chúng ta chỉ có thêm vài năm nữa để tiên liệu sự hủy hoại của sự chết.
Người già chết, người trẻ cũng như vậy. Người nghèo cũng như người giàu cũng chết. Cơ Đốc Nhân chết cũng như người không tin. Kẻ kiêu ngạo hay người có học đều chết. Tuy nhiên, trong mọi trường hợp, sự chết là đau đớn, dầu biết trước hay xảy ra đột ngột. Tôi mong mỏi vùng đất đẹp đẽ đó nơi không có căn bệnh ung thư, không có tai nạn, không còn phân rẽ, đau đớn hay chết chóc nữa. Tôi không phải bám lấy sự chết, nhưng mỗi khi mất ai đó, tôi được nhắc nhở là ngày trọng đại ấy sắp đến. Và mỗi sự chết mang tôi đến gần hơn với sự thật đó.
*Nathan Brown, “Crashing Alone,” Adventist Review, June 9, 2005, p. 31.
D. Chongo Mundende là tín đồ của hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm ở Edmond, Oklahoma, Hoa Kỳ.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment