“Thế Gian và mọi vật trong đó đều thuộc về Đức Chúa Trời”

Chức Vụ quản gia là một đặc ân



Khi Cơ Đốc Nhân nghe đến cụm từ quản gia, nhiều người trong số họ liên tưởng đến hình ảnh Đức Chúa Trời đòi hỏi họ phải dâng 10 phần trăm của các lợi tức của họ. Đức Chúa Trời mong mỏi chúng ta phải chịu trách nhiệm về cách chúng ta sử dụng các khoản tiền bạc mà Ngài ban cho, tuy nhiên, hình ảnh về người quản gia trong Kinh Thánh là một hình ảnh rộng lớn hơn và tích cực hơn. Năm Sa-bát được nhắc đến trong sách Lê-vi-ký 25 bao gồm tất cả các tài nguyên môi trường, tiền tài / của cải, thời gian / cơ hội, và tất cả các điều này cho thấy rằng các nguyên tắc quản gia cần phải luôn tràn ngập trong cuộc sống cũng như trong lòng của chúng ta. Dưới đây là một số khía cạnh quan trọng trong Kinh Thánh về quản gia:

1. Chăm sóc trái đất là trách nhiệm hàng đầu của chúng ta: “Đất phải nghỉ, giữ một lễ Sa-bát cho Đức-giê-hô-va. Trong sáu năm, ngươi sẽ gieo ruộng và hớt nho mình, cùng thâu hoạch thổ sản. Nhưng năm thứ bảy sẽ là năm Sa-bát, để cho đất nghỉ, chẳng nên gặt lại những chi đã tự mọc lên.” (Lê-vi-ký 25: 2-5).

Những luật lệ của năm Sa-bát bắt đầu với lời nhắn nhủ rằng nhân loại là những người phải chăm sóc trái đất. Chúng ta được tạo dựng nên theo hình ảnh Đức Chúa Trời, và chúng ta có thể được xem như là đỉnh cao của Sự Sáng Thế, nhưng mục tiêu của chúng ta không phải là tự đề cao chính bản thân mình và/hoặc khai thác triệt để các nguồn tài nguyên trong môi trường dưới quyền cai quản của chúng ta. Thật ra, nhân loại được tạo dựng nên để làm những người đại diện của Đức Chúa Trời trên đất, chúng ta phải hành động, và cai quản trái đất giống như cách Chúa sẽ hành động và cai quản nếu như Ngài ở vào vị trí của chúng ta. Theo nguyên bản tiếng Hê-bơ-rơ của Sáng-thế-ký 1: 26-28 thì ghi rằng loài người không được ban cho quyền để lạm dụng, mà trái lại họ được đòi hỏi phải cai quản những vật thọ tạo của Đức Chúa Trời một cách công bằng và khôn ngoan. Cũng theo bản tiếng Hê-bơ-rơ, Sáng-thế-ký 2: 15 lặp lại rằng nguyên tắc về việc cai quản môi trường rằng việc chăm sóc vườn của loài người cũng như việc các thầy tế lễ chăm sóc đền thờ vậy.

Khi các loài súc vật cần giúp đỡ, Đức Chúa Giê-su dạy dỗ chúng ta phải chăm sóc chúng, ngay cả nếu như việc giúp đỡ đó bị coi như là làm việc trong ngày Sa-bát (Ma-thi-ơ 12:11; Lu-ca 13:15; 14:5). Nhân loại phải chịu trách nhiệm về tình trạng của trái đất và tất cả các vật thọ tạo sống trên đất (Rô-ma 8:19-22; Khải-huyền 11:18).

2. Con người (và súc vật) là quan trọng hơn mọi lợi nhuận: “Phàm vật gì mà đất sanh sản trong năm Sa-bát sẽ dùng làm đồ ăn cho ngươi, cho tôi trai tớ gái ngươi, cho kẻ làm thuê của ngươi, và cho kẻ ngoại bang kiều ngụ với ngươi. Cùng luôn cho lục súc và thú vật ở trong xứ ngươi nữa; hết thảy thổ sản dùng làm đồ ăn vậy.” (Lê-vi-ký 25: 6,7).

Chức vụ Quản Gia
Chúng ta là những người quản gia của Đức Chúa Trời, được Ngài tin tưởng và phó thác cho chúng ta thời giờ, cơ hội, khả năng, tài sản và những ơn tứ của trái đất cũng như các nguồn tài nguyên trong đất. Chúng ta phải chịu trách nhiệm trước Chúa về việc sử dụng những gì Ngài đã phó thác cho chúng ta cách hiệu quả và hợp lý. Chúng ta thừa nhận Đức Chúa Trời là chủ bằng cách tín trung phụng sự Ngài và phục vụ tha nhân, và qua việc chúng ta dâng trả các của dâng phần mười và các của dâng khác cho việc rao truyền tin lành của Chúa, ủng hộ và phát triển sự tấn tới của hội thánh Ngài. Chức vụ quản gia là một đặc ân mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta để nuôi dưỡng trong chúng ta lòng thương xót, và giúp chúng ta chiến thắng sự ích kỷ và lòng tham muốn của bản ngã mình. Người quản gia vui mừng trong những ơn phước mà những người khác nhận được bởi kết quả của việc tín trung của họ. (Sáng 1:26-28; 2:15; 1 Sử-ký 29:14; A-ghê 1:3-11; Ma-la-chi 3:8-12; 1 Cô-rinh-tô 9:9-14; Ma-thi-ơ 23:23; 2 Cô-rinh-tô 8:1-15; Rô-ma 15:26, 27).
Năm Sa-bát không phải chỉ để cho đất nghỉ ngơi mà thôi, nhưng những hoa lợi trong năm đó cũng được ban cho tất cả những ai cần đến, bao gồm cả súc vật. Vì thế, đối với Đức Chúa Trời, giúp đỡ những người nghèo khổ là quan trọng hơn rất nhiều so với việc kiếm tiền hoặc tích trữ của cải. Trong Phục-truyền 26:12-14 dân sự còn đưa cả các sản vật phần mười của họ cho những người nghèo khổ và đói khát.
Đức Chúa Giê-su nhấn mạnh về ý nghĩa thật sự làm thay đổi lòng người của luật pháp nhắc đến trong Ma-thi-ơ 23:23 khi Ngài phán rằng sự công bình và thương-xót là những yếu tố không thể tách rời của các của dâng phần mười. Phao-lô ám chỉ rằng chúng ta không nên để mình trở thành những người nghèo khổ, túng thiếu hầu cho chúng ta có thể giúp đỡ cho những người nghèo khổ, khốn cùng khác, nhưng trái lại chúng ta phải ban tặng, cho đi càng nhiều cáng tốt, chứ không phải chi cho đi những gì đòi hỏi nơi chúng ta (2 Cô-rinh-tô 8:12-14).

3. Tất cả những lợi tức ở trên đất này đều chỉ là tạm thời: “Ví các ngươi nói rằng: nếu chúng tôi chẳng gieo, chẳng gặt mùa màng, thì trong năm thứ bảy sẽ lấy chi mà ăn. Năm thứ sáu, ta sẽ giáng phước cho các ngươi, và năm ấy sẽ trúng mùa bù ba năm” (Lê-vi-ký 25: 20,21).

Năm Hân Hỉ cũng là một năm đặc biệt giống như năm Sa-bát, đó là khi tất cả các nô lệ được trả tự do và đất được trả lại cho người chủ gốc. Tuy nhiên, còn hơn cả một năm Sa-bát thông thường, những người sống phụ thuộc vào những thổ sản của đất sẽ lo lắng vì họ không biết sẽ sinh tồn như thế nào suốt một năm dài không giao trồng, thu hoạch này. Dù vậy, Đức Chúa Trời nhắc nhở cho dân Y-sơ-ra-ên rằng Ngài đã hứa sẽ ban phước và chăm sóc những ai trung tín vâng theo những luật lệ của Ngài và để cho đất được nghỉ ngơi. Những điều này cũng giống như trong Ma-la-chi 3: 8-12, Đức Chúa Trời đã hứa và đổ phước xuống cho tất cả những ai trung tín trong việc dâng trả một phần mười cho Ngài. Vì thế, việc vâng theo mạng lệnh Đức Chúa Trời bao gồm việc dâng trả không phải chỉ là tài sản, tiền của mà còn cả thời gian, và những cơ hội để tích lũy thêm tài sản (những năm đất nghỉ ngơi, không mang lại mùa màng, lợi tức; thả tất cả các nô lệ; trả đất về cho nguyên chủ, ngăn cấm mọi sự cho vay nặng lãi/gian lận).

Trong Tân Ước, hội thánh ban đầu nhận thức được giá trị của những nguyên tắc về năm hân hỉ này, và họ đã cố gắng để áp dụng luôn mọi lúc, họ chia sẽ mọi thứ cùng với nhau, giúp đỡ những người nghèo khó, và trả tự do cho những người nô-lệ (Công vụ 2:42-46; 4:34, 35; 5:14-16; Ga-la-ti 3:28; Cô-lô-se 3:11; Phi-lê-môn 15-17).

4. Tất cả những thứ chúng ta sở hữu thật ra đều thuộc về Đức Chúa Trời: “Đất không được đoạn-mãi; vì đất thuộc về ta” (Lê-vi-ký 25:23).
Trong khi chúng ta đang nói về tính chất quan trọng của những yêu cầu về quản gia liên quan đến môi trường, tiền bạc, của cải, thời gian và các cơ hội, chúng ta phải luôn nhớ rằng nguyên tắc chủ yếu nhất vẫn là Đức Chúa Trời là Đấng sở hữu thế gian và mọi vật ở trong đó. Chúng ta thường nghĩ rằng chỉ có của dâng phần mười là thuộc về Đức Chúa Trời (Lê-vi-ký 27:30), nhưng trên thực tế, tất cả những gì chúng ta có đều thuộc về Đức Chúa Trời (Thi-thiên 24:1; 2 Sử-ký 29:14). Thật vậy, ngay cả chính thân thể của chúng ta cũng không phải là của chúng ta vì chúng ta đã hiệp lại cùng Đấng Christ và đã được chuộc bằng chính huyết của Ngài (1 Cô-rinh-tô 6:15-20).

5. Quản gia là lời kêu gọi tối thượng để chúng ta cùng vui mừng trong sự cứu chuộc: “Vì vậy, hãy kính sợ Đức Chúa Trời; vì ta là Giê-hô-va Đức Chúa Trời của các ngươi” “Đấng đã đem các ngươi ra khỏi xứ Ê-díp-tô và ban cho các ngươi xứ Ca-na-an, và làm Đức Chúa Trời của các ngươi” (Lê-vi-ký 25:17, 38).

Trong thực tế, chức vụ quản gia là một đặc ân cho chúng ta. Phục-truyền 14:22-29 kêu gọi chúng ta mang các của dâng, lễ vật phần mười đến cho Đức Chúa Trời cách vui mừng. Vì đó chính là ý nghĩ thật sự của việc dâng phần mười, chúng ta dâng trả lại cho Đức Chúa Trời những gì Ngài đã tin tưởng giao phó cho chúng ta, và điều đó dấy lên trong lòng của chúng ta tinh thần biết ơn và vui mừng trong Chúa, Đấng đã cứu chúng ta khỏi sự hư mất và là Đấng đã ban cho chúng ta những đặc ân khác nữa.

Ngoài ra, Đức Chúa Trời cũng mong muốn chúng ta sử dụng những đặc ân này để rao giảng tin lành và giúp đỡ những ai khó cần. Lòng biết ơn của chúng ta về sự cứu chuộc sẽ dẫn dắt những người khác đến với sự cứu chuộc đó, và qua đó tin lành được truyền ra khắp chốn và ngày Chúa tái lâm sẽ càng mau chóng đến. Các của dâng phần mười đã hỗ trợ cho các thầy tế lễ trong thời Cựu-ước như thế nào (Dân-số-ký 18:26; 2 Sử-ký 31:4-6), thì ngày hôm nay sự hỗ trợ của chúng ta dành cho các nhà truyền giáo, những vị giáo sĩ rao truyền phúc âm cũng giống như chúng ta đang hỗ trợ cho chính Đức Chúa Trời (2 Cô-rinh-tô 8; 1Cô-rinh-tô 9:8-14), và chúng ta nên vui mừng vì chúng ta có được đặc ân để làm các việc này (Rô-ma 15:26).

Mới đây, tôi có dịp đi ngang qua khu vực thương mọi của thành phố Chi-ca-gô trên đường tôi đi làm hàng ngày, và khi nhìn thấy nhiều người vô gia cư, khốn khổ trên đường tôi đã được nhắc nhở cho biết tôi là một người giàu có và được phước biết dường bao! Tuy nhiên, ngay cả khi chúng ta bị mất đi nhà cửa, và tất cả các tài sản của mình, thì Cơ-đốc-nhân lúc nào cũng là những người rất giàu có với những đặc ân trong Đức Chúa Trời. Chúng ta luôn luôn là những người quản gia của Đức Chúa Trời về thời gian, về các cơ hội, là những người dâng trả lại từng giây phút của chúng ta cho Đấng Cứu Thế là Đấng đã ban cho chúng ta tất cả mọi điều.


 (Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment