Ellen G. White
Có một tiêu chuẩn cao hơn để cho chúng ta vươn tới. Chúng ta chưa nổ lực hết mình để có thể trở nên tốt hơn, tiến bộ hơn ngoại trừ những gì chúng ta có bổn phận hoặc vinh dự phải làm. Làm sao chúng ta lại có thể sử dụng những ta-lâng mà Chúa đã ban cho chúng ta chỉ để phục vụ cho những việc thế trần mà không phải để phục vụ Ngài? Không phải chúng ta nên có những ham muốn mạnh mẽ hơn, lớn lao hơn về những việc vĩnh cửu hơn là những việc ham muốn của thế trần sao?
Chúng ta đã từng nghe nhiều người ước ao rằng các ông chồng và gia đình nên hiệp lại cùng nhau trong lẽ thật. Điều này là rất đúng; đây phải là một niềm ao ước quan trọng bật nhất. Thế nhưng tất cả chúng đã làm hết trách nhiệm của mình chưa? Chúng ta đã nỗ lực hết sức mình như chúng ta cần phải hết sức hay chưa? Chúng ta có thiếu trách nhiệm trong việc xúc tiến các công việc phục vụ hay không? Chớ là người nhỏ bé trong đức tin. Chúng ta thích thú khi ngắm nhìn những đứa trẻ sơ sinh và tính cách trẻ thơ của chúng, nhưng nếu khi chúng được 2 tuổi mà vẫn giữ những tính cách như lúc mới sinh ra thì thật là không bình thường chút nào. Vì thế, Cơ Đốc Nhân cần phải tăng trưởng. Chúng ta cần phải trở nên hòa hợp, thích nghi với Đấng Cơ Đốc, chứ không phải luồn lách để thích nghi với những gì chúng ta cảm thấy thoải mái cho bản thân. Chúng ta phải làm cho mình trở nên giống như những cái neo được neo chặt vào con thuyền Đấng Cơ Đốc. Hãy là nơi nương tựa vững chắc cho những chị em đang đơn côi. Tránh những điều phù phiếm và luôn luôn thức canh.
Những ơn phước dồi dào từ thiên đàng luôn sẵn sàng tuôn đổ trên chúng ta. Chớ ích kỷ. Đối với nhiều người, tôn giáo với họ chỉ là :Tôi và gia đình tôi. Họ sẽ không bỏ ra chút nỗ lực nào để giúp đỡ và mang lại ơn phước đến cho người khác. Trong những trường hợp đó, Chúa không thể nào ban phước cho họ được. Chỉ khi nào chúng ta vượt ra khỏi chính bản thân mình để giúp người khác, Chúa mới có thể ban phước xuống cho chúng ta. Chúa muốn chúng ta phải vươn ra, vì chúng ta sẽ gặt lấy những gì mình gieo ra. Vậy, nếu chúng ta gieo ra sự ích kỷ, chúng ta sẽ gặt lấy sự ích kỷ, nguyên tắc này sẽ luôn theo chúng ta. Vậy, chúng ta hãy vượt lên chính mình, hãy đi ra và rao truyền về lòng nhân từ và các ơn phước của Đức Chúa Trời.
Hãy để cho tất cả các chị em của chúng ta nhận biết được rằng nếu họ không có 1 người chồng để nương cậy, họ có thể nương cậy nhiều hơn nơi Đức Chúa Trời. Mỗi một người chị em của chúng ta đều có thể trở thành những nhà truyền giáo sống, và có thể mang ánh sáng đến những nơi họ bước đến. Chúng ta có hành động và sống giống như chúng ta được gọi ra từ trong nới tối tắm đến nơi sáng láng vinh hiển? Hay chúng ta đang sống giống như chúng ta đang mang vác bên mình một gánh thật nặng nhọc? Chúng ta cần phải nói và cầu nguyện trong ánh sáng, thì ánh sáng sẽ đến trong chúng ta. Nếu trong hội thánh chỉ có các chị em phụ nữ, điều đó cho thấy rằng Chúa cũng có thể làm việc thông qua các chị em phụ nữ. Ma-ri chính là người đầu tiên rao truyền về sự sống lại của Đức Chúa Giê-su…
Có những ơn phước lớn lao hơn nữa dành cho những ai có những nan đề khó khăn hơn, vì Đấng Cơ Đốc là Đấng luôn hiện diện để trợ giúp họ trong những lúc khó khăn đó. Nhưng chúng ta phải từ bỏ sự ích kỷ của mình; chúng ta phải trở nên quen thuộc với Chiên Con của Đức Chúa Trời, là Đấng đã cất hết đi mọi tội lỗi của thế gian, và vì thế chúng ta phải trưởng thành và càng trở nên giống Đức Chúa Giê-su cho đến khi mão triều thiên của sự sống đời đời được đặt trên trán chúng ta.
Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm tin rằng bà Ellen G. White (1827-1915) được ban cho ân tứ nói tiên tri trong suốt thời gian hơn 70 năm trong chức vụ làm chứng trong dân sự. Phần trích lược trên đây là từ quyển sách “The Upward Look”, trang 147.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment