Thiện Ác Đấu Tranh

 
Một trăm năm trước đây bà Ellen White xuất bản phiên bản cuối cùng của quyển sách mà nhiều người xem là tác phẩm quan trọng nhất của bà. “Tôi lo lắng,” bà nói, “khi xem quyển sách này lưu hành rộng rãi hơn bất kỳ quyển sách nào mà tôi đã viết; bởi vì trong quyển Thiện Ác Đấu Tranh, sứ điệp cảnh báo cuối cùng dành cho thế giới được ban cho rõ rệt hơn bất kỳ quyển sách nào khác của tôi.”1

Quyển sách bắt đầu bởi khải tượng 2 giờ được ban cho trong một đám tang vào năm 1858.2 Câu chuyện được xuất bản về khải tượng này chỉ có 219 tờ giấy nhỏ (8.9 cm. x 14 cm.), có tựa đề Những Ân Tứ Thuộc Linh: Cuộc Thiện Ác Đấu Tranh giữa Đấng Christ và Các Thiên Sứ Ngài cùng Sa-tan và Các Sứ Nó. Một số người có thể thắc mắc tại sao bà viết hết sức ngắn gọn rồi trong 50 năm không ngừng phát triển nó.

Bởi vì nhu cầu khẩn cấp của sứ điệp, bà gấp gáp in những quyển sách đầu tiên mặc dù nó chưa hoàn chỉnh. Bà giải thích với biên tập viên báo Review là Uriah Smith như sau: “Tôi được cho thấy rằng nhiều năm trước đây chúng ta không nên trì hoãn xuất bản ánh sáng quan trọng đã ban cho tôi vì cớ tôi không thể chuẩn bị việc này một cách hoàn hảo…Tôi được cho thấy rằng tôi nên trình bày trước mọi người theo cách tốt nhất có thể ánh sáng mà tôi nhận lãnh; và khi tôi nhận được ánh sáng rõ ràng hơn, và khi tôi nhận được tài năng Chúa ban cho tôi, tôi nên tăng cường trong việc viết và nói ra. Tôi phải cải thiện mọi thứ, càng nhiều càng tốt để làm cho nó trọn vẹn, để những bộ óc thông minh có thể tiếp nhận được.”3
 
Những phiên bản sau 
Trong 20 năm tiếp theo bà Ellen White viết thêm năm sách nữa về lịch sử kinh thánh, nhưng đến năm 1884 bà dành thời gian để mở rộng phần hậu lịch sử kinh thánh lên đến 492 trang – gấp 4 lần so với tác phẩm gốc. Không lâu sau khi cho ra đời phiên bản năm 1884, bà dành thời gian hai năm ở Châu Âu (1885 – 1887). Khi bà thăm viếng các di tích lịch sử của Cuộc Cải Chánh, bà quyết tâm viết về nó nữa, để làm cho nó lôi cuốn hơn đối với độc giả nói chung, và bày tỏ rõ hơn về tính liên tục giữa Cuộc Cải Chánh Tin Lành vào thế kỷ 16 và phong trào Cơ Đốc Phục Lâm. Bà viết khoảng 190 trang tài liệu mới về phiên bản năm 1888, mang quyển Thiện Ác Đấu Tranh đến độ dài cuối cùng là 678 trang. Khi các nhân viên xuất bản báo cáo trong năm 1910 rằng những bát chữ in từ phiên bản năm 1888 đã bị hư hỏng nặng, và phải đánh máy lại, bà quyết định nhìn lại quyển sách và cải tiến nó một lần nữa.4
 
Sử dụng các nguồn lịch sử 
Một vấn đề quan trọng cho phiên bản năm 1911 là thay đổi chuẩn mực văn chương. Ở nước Mỹ vào thế kỷ 19, việc các tác giả đời cũng như đạo tự do soạn lại những tác phẩm của người khác là điều bình thường, không cần phải ghi phần trích dẫn.5 Tuy nhiên, để thỏa mãn sự trông đợi đang lên của thế kỷ 20, bà Ellen White giao cho người trợ lý văn chương của bà tìm và xác định những nguồn của mọi trích dẫn trong phiên bản quyểnThiện Ác Đấu Tranh năm 1888. Khi làm như thế, người trợ lý của bà nhận thấy rằng một số trích dẫn có thể xác định một cách dễ dàng, một số khác thì không. Bà hướng dẫn họ thay thế những trích dẫn lịch sử từ những sách không được in ra nữa bằng những câu tương tự từ các nguồn tốt hơn và có sẵn, để cho các độc giả muốn kiểm tra các lời của bà có thể thực hiện được như vậy ở các thư viện công cộng.6
Bà Ellen White thích thú phiên bản mới và dứt khoát chấp nhận nó.7 Tuy nhiên, những công việc biên soạn như thế trong một quyển sách mà người Cơ Đốc Phục Lâm xem là được cảm động đã dấy lên những thắc mắc về mối liên hệ giữa những khải tượng của bà với việc bà dùng các nguồn lịch sử. Trong một câu nói được bà Ellen White chấp thuận, con trai của bà là W.C. White giải thích: “Những điều bà viết nên là sự miêu tả về một bức tranh đèn chiếu8 và những phần trình bày khác được ban cho bà [bằng khải tượng]…Để…viết ra…những quan điểm này, bà đã sử dụng một cách hiệu quả và rõ ràng những câu nói lịch sử để giúp làm rõ cho độc giả những việc mà bà đang cố gắng trình bày. Khi tôi còn là một cậu bé, tôi nghe bà đọc quyển History of Reformation (Lịch Sử Cải Chánh) của D’Aubigné cho cha tôi…Bà đã đọc những sách lịch sử khác về Phong Trào Cải Chánh. Điều này đã giúp bà xác định và miêu tả nhiều sự kiện và phong trào được trình bày trong khải tượng của bà.”9

Một kinh nghiệm đến từ những năm bà Ellen White ở châu Âu được ông W.C.White nhớ lại, vào một ngày Sa-bát ở tại Basel, “khi tôi đọc [Wylie’s History of Protestantism] (Lịch Sự Cải Chánh Giáo của Wylie) cho mẹ tôi, bà ngắt ngang và nói về nhiều chuyện về những trang sắp tới, và nói về những chuyện không hề có trong sách. Bà nói: ‘Mẹ chưa bao giờ đọc nó cả, nhưng cảnh tượng này đã được bày tỏ cho mẹ hết lần này đến lần khác.’”10

Ngạc nhiên, ông mới hỏi mẹ mình: “Tại sao mẹ không đưa nó vào trong quyển sách [Thiện Ác Đấu Tranh] của mẹ?” Bà đáp: “Mẹ không biết đặt nó vào chỗ nào.” Từ điều đó, ông hiểu rằng mặc dù việc kiểm soát nội dung về những phần ghi chép lịch sử xuất phát từ những khải tượng, bà sử dụng những tác phẩm lịch sử để xác định mối liên hệ địa lý và thời gian của các sự kiện mà bà đã thấy trong khải tượng.11
 
Phiên bản tiếng Tây Ban Nha đặc biệt 
Trong khi dịch quyển Thiện Ác Đấu Tranh ra tiếng Tây Ban Nha, có người chú ý rằng quyển sách này không đề cập gì đến phong trào Cải Chánh ở Tây Ban Nha. Khi sự thiếu sót này được mang đến để bà Ellen lưu ý, bà chỉ thị cho nhân viên bà biên soạn một chương thêm vào cho phiên bản tiếng Tây Ban Nha. Kết quả là, quyển Thiện Ác Đấu Tranh tiếng Tây Ban Nha có nhiều hơn tiếng Anh một chương. Chương 13, “The Awakening in Spain,” có phần lưu ý bên dưới: “Chương này do C.C.Clischer và H.H. Hall, và được thêm vào sách với sự đồng ý của tác giả.”12
 
Những kết quả lớn lao hơn sẽ đến 
Hàng triệu bản của quyển Thiện Ác Đấu Tranh đã in ra, nhưng theo tác giả, kết quả lớn lao nhất vẫn còn trong tương lai. “Kết quả của việc lưu hành quyển sách này không phải được đánh giá bởi vẻ hiện tại,” bà Ellen White viết. “Qua việc đọc nó, một số linh hồn sẽ dấy lên, và sẽ có can đảm để liên kết lại với nhau với những ai giữ điều răn Đức Chúa Trời. Nhưng một số lượng người lớn hơn nhiều sẽ không giữ vị trí của họ cho đến khi họ thấy mỗi sự kiện diễn ra như đã được tiên đoán trong đó. Việc ứng nghiệm một số lời tiên đoán sẽ cảm động đức tin họ để những người khác cũng thực hiện, và khi trái đất đầy dẫy vinh hiển của Chúa, trong công việc sắp kết thúc, nhiều người sẽ nắm giữ vị trí của họ theo điều răn của Đức Chúa Trời bởi kết quả của tác dụng này.

Vì cớ sự thỏa đáp trên nền tảng của đức tin Cơ Đốc Phục Lâm, quyển Thiện Ác Đấu Tranh tự nó ở trong một ở trong một thể loại. Nó có sẵn trong nhiều ngôn ngữ và định dạng, bao gồm các phiên bản cô đọng, rút gọn, và đơn giản hóa trong tiếng Anh.
 
1 Ellen G. White letter 281, 1905, in Colporteur Ministry, p. 127. 
2 Ellen G. White, Spiritual Gifts, vol. 2, pp. 265, 266; Arthur L. White, Ellen G. White: The Early Years (Washington, D.C.: Review and Herald, 1985), vol. 1, pp. 367, 368. 
3 E. G. White to Uriah Smith, Feb. 19, 1884 (letter 11, 1884). 
4 Arthur L. White, Ellen G. White: The Later Elmshaven Years (Washington, D.C.: Review and Herald, 1982), vol. 6, pp. 302-337. 
5 George Callcott, History in the United States, 1800-1860 (Baltimore: Johns Hopkins University Press, 1970), pp. 134-136, quoted in R. W. Olson, One Hundred and One Questions on the Sanctuary and on Ellen White (Washington, D.C.: Ellen G. White Estate, 1981), pp. 66, 67; see also Francis D. Nichol, Ellen G. White and Her Critics (Washington, D.C.: Review and Herald, 1951), pp. 406, 407, cited in Jerry Moon, “Who Owns the Truth? Another Look at the Plagiarism Debate,” Ellen G. White and Current Issues Symposium (Berrien Springs, Mich.: Center for Adventist Research, Andrews University, 2005), vol.1, pp. 46-71. 
6 For details, see Arthur L. White, Ellen G. White, vol. 6, pp. 302-321; Arthur L. White, “W. W. Prescott and the 1911 Edition of The Great Controversy,” Ellen G. White Estate Shelf Document, (Center for Adventist Research, Andrews University, 1981); also available online at www.whiteestate.org; see also W. C. White, “The Great Controversy—1911 edition,” Appendixes A and B in Ellen G. White, Selected Messages, book 3, pp. 433-450. 
E. G. White to F. M. Wilcox, July 25, 1911 (letter 56, 1911), reproduced in Arthur L. White, Ellen G. White, vol. 6, p. 336. 
8 W. C. White to “Our General Missionary Agents,” July 25, 1911. Ellen White’s endorsement is in E. G. White to F. M. Wilcox, July 27, 1911 (letter 56, 1911). 
9 W. C. White, “The Visions of Ellen G. White,” Dec. 17, 1905, p. 4, Ellen G. White Estate Shelf Document. 
10 Ibid.; see also Jerry Moon, W. C. White and Ellen G. White: The Relationship Between the Prophet and Her Son (Berrien Springs, Mich.: Andrews University Press, 1993), pp. 427-431. 
11 Arthur L. White, Ellen G. White, vol. 6, p. 337. Clarence C. Crisler was Ellen White’s chief literary assistant at the time, and Harry Harvey Hall was a manager at Pacific Press. 
12 E. G. White, Colporteur Ministry, pp. 128, 129. (Italics supplied.) 
 

(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment