Tác giả: Erhard Biro
Ong Alan Weisman, trong quyển sách được hoan nghênh trên trường quốc tế The World Without Us (Thế giới không có chúng ta) đã miêu tả hành tinh chúng ta có thể sẽ là gì nếu con người bỗng nhiên “biến mất.” Vậy thì trái đất sẽ trông như thế nào? Mới nhìn qua, mọi chuyện sẽ tốt! Thí dụ như, không còn tiếng ồn xe cộ, máy bay nữa. Đêm sẽ tối đen và một bầu trời đầy sao hiện ra. Những thành phố sẽ biến mất. Những thành phố ven biển như Hamburg và Amsterdam sẽ bị ngập lụt, khi các con đập tan vỡ. Các tượng và tượng đài sẽ là những nơi tuyệt vời cho sự sống dưới biển. Đường hầm nối liền Pháp – Anh có lẽ sẽ tồn tại một vài ngàn năm trước khi sụp đổ. Nhưng thậm chí nơi mặt trời thiêu đốt sẽ vẫn còn dấu vết con người. Sóng phát thanh và truyền hình chúng ta phát đi trong không gian sẽ tiếp tục lan ra trong vũ trụ.
Còn một thế giới không có chúng ta làm say mê con người thì sao? Có lẽ đây là một câu hỏi căn bản: Chuyện gì sẽ xảy ra đối với hành tinh chúng ta? Có dấu vết nào của con người còn lại không? Có ai còn sống sót không?
Còn một thế giới không có chúng ta làm say mê con người thì sao? Có lẽ đây là một câu hỏi căn bản: Chuyện gì sẽ xảy ra đối với hành tinh chúng ta? Có dấu vết nào của con người còn lại không? Có ai còn sống sót không?
Dân sót
Hàng ngàn năm về trước khi Nô-ê và gia đình ông rời tàu, họ nhận ra một thế giới “không có chúng ta.” Mọi bước mang họ đến nghĩa địa vĩ đại- họ là những người sống sót duy nhất. Tai của Nô-ê có lẽ vẫn còn vang với tiếng cười đầy khinh miệt cách đó 120 năm. Và rồi ký ức về một sự tối tăm kinh khủng khi con tàu cỡi lên cơn bão kinh khủng! Họ là những người sống sót nhờ ân điển Đức Chúa Trời! Nô-ê có lẽ tự hứa rằng: nhân loại chúng ta không bao giờ được quên điều này.
Chủ đề về sự sống sót và dân sót có thể được tìm thấy xuyên suốt Kinh Thánh. Có Giô-sép và gia đình ông, Môi-se trong bụi gai, dân Y-sơ-ra-ên đối mặt với biển Đỏ, Giô-suê và Ca-lép, kỵ nữ Ra-háp và gia đình bà trong cuộc chinh phục thành Giê-ri-cô, Ghê-đê-ôn và 300 chiến sỹ của ông, Ê-li, ba người bạn của Đa-ni-ên trong lò lửa hừng, Giê-rê-mi, Ba-rúc, Ê-bết-Mê-lết ở Giê-ru-sa-lem, Ê-xơ-ra và những ai trở về từ cảnh lưu đày – danh sách còn nữa.
Quý vị có để rằng tất cả những gì họ làm không thuộc về số đông! Họ là “những người khác” và tôi thắc mắc về những bản tính họ chia sẻ.
Chủ đề về sự sống sót và dân sót có thể được tìm thấy xuyên suốt Kinh Thánh. Có Giô-sép và gia đình ông, Môi-se trong bụi gai, dân Y-sơ-ra-ên đối mặt với biển Đỏ, Giô-suê và Ca-lép, kỵ nữ Ra-háp và gia đình bà trong cuộc chinh phục thành Giê-ri-cô, Ghê-đê-ôn và 300 chiến sỹ của ông, Ê-li, ba người bạn của Đa-ni-ên trong lò lửa hừng, Giê-rê-mi, Ba-rúc, Ê-bết-Mê-lết ở Giê-ru-sa-lem, Ê-xơ-ra và những ai trở về từ cảnh lưu đày – danh sách còn nữa.
Quý vị có để rằng tất cả những gì họ làm không thuộc về số đông! Họ là “những người khác” và tôi thắc mắc về những bản tính họ chia sẻ.
Những nét đặc biệt về dân sót
Sáng Thế Ký 12: 1-3 nói cho chúng ta về sự kêu gọi Áp-ra-ham. Đây là thời điểm khai sinh dân sự Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời thử thách Áp-ra-ham ba bước: rời bỏ môi trường sống hiện tại, nương dựa hoàn toàn vào Ngài, và, kết quả là, trở nên một nguồn phước cho toàn thể nhân loại!
Lời kêu gọi của Đức Chúa Trời bắt đầu bằng một mạng lịnh với một lời hứa theo sau. Cuối cùng, nó kết thúc với một phước hạnh. Ba yếu tố này là nét then chốt của mọi sự kêu gọi thiêng liêng. Chúng ta thường có khuynh hướng đòi hỏi lời hứa từ Đức Chúa Trời, và mong mỏi phước hạnh Ngài mà không để ý gì đến mạng lịnh được ban ra trước đó.
Áp-ra-ham thuộc về dòng dõi thứ mười sau cơn nước lụt. Con cháu Nô-ê nhanh chóng quên đi những bài học học được trong cơn nước lụt. Sự nổi loạn công khai sớm xảy ra ở tháp Ba-bên. Đức Chúa Trời đáp lại sự phản loạn của nhân loại bằng cách kêu gọi Áp-ra-ham.
Động lực bên trong của những người xây tháp Ba-bên có liên quan đến nỗ lực của họ nhằm chiến thắng nạn nước lụt, khiến họ quay lưng lại với cái mống (nói cách khác, coi thường ân điển Chúa), và hiệp lại với nhau, quyết định số phận của họ.
Phương cách của Đức Chúa Trời thì khác biệt hoàn toàn. Được Đức Chúa Trời kêu gọi, dân sót là những người phân rẽ hoàn toàn bản thân mình với mọi thứ ngăn cản họ với Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham được kêu gọi để phân rẽ khỏi quê hương, cộng đồng, và gia đình! Thành U-rơ là một trong những thành lâu đời nhất của người Sumaria. Thần chính của nó là thần mặt trăng Nanna. Những sự khai quật xác nhận về một nền văn hóa phát triển cao, với nhiều đền thờ khác nhau. Tha-rê, cha của Áp-ra-ham, thờ các thần khác (Giô-suê 24: 2). Tại sao Đức Chúa Trời kêu gọi Áp-ra-ham bước những bước đau đớn này? Đức Chúa Trời phải giải phóng ông khỏi những ràng buộc trong quá khứ để Ngài có thể sử dụng ông. “Trung tín giữa những người bất trung, không bị băng hoại bởi ngoại giáo đang thịnh hành, ông [Áp-ra-ham] giữ chắc việc thờ phượng một Đức Chúa Trời chân thật” (Patriarchs and Prophets, p. 125). Chúng ta thường nghĩ rằng những vấn đề về lối sống thì quan trọng thứ yếu. Nhưng đây là nơi Đức Chúa Trời bắt đầu với Áp-ra-ham.
Đức Chúa Trời hứa cho Áp-ra-ham chính những điều mà những người xây tháp Ba-bên đang cố gắng hoàn thành không có sự giúp đỡ từ Ngài. Áp-ra-ham phải là người sáng lập một quốc gia vĩ đại được chú ý trong lịch sử nhân loại. Ngày nay, chúng ta không biết tên của những người xây tháp Ba-bên, nhưng thậm chí hàng ngàn năm sau hàng tỉ người vẫn tôn vinh Áp-ra-ham. Ông bỏ mọi sự. Lời Chúa là thứ duy nhất ông có để lắng nghe chăm chú! Ông phải hoàn toàn nương dựa vào lời ấy. Ông trở nên “bạn của Đức Chúa Trời” Gia-cơ 2: 23, tổ phụ đức tin (Rô 4), và tổ phụ của Đức Chúa Jêsus (Ga 3: 8, 9). Hãy chú ý đến ảnh hưởng của một người hoàn toàn tận hiến cho Chúa. Phải trả giá khi tin vào Đức Chúa Trời, thậm chí khi bị tổn thương đi nữa.
Lời kêu gọi của Đức Chúa Trời bắt đầu bằng một mạng lịnh với một lời hứa theo sau. Cuối cùng, nó kết thúc với một phước hạnh. Ba yếu tố này là nét then chốt của mọi sự kêu gọi thiêng liêng. Chúng ta thường có khuynh hướng đòi hỏi lời hứa từ Đức Chúa Trời, và mong mỏi phước hạnh Ngài mà không để ý gì đến mạng lịnh được ban ra trước đó.
Áp-ra-ham thuộc về dòng dõi thứ mười sau cơn nước lụt. Con cháu Nô-ê nhanh chóng quên đi những bài học học được trong cơn nước lụt. Sự nổi loạn công khai sớm xảy ra ở tháp Ba-bên. Đức Chúa Trời đáp lại sự phản loạn của nhân loại bằng cách kêu gọi Áp-ra-ham.
Động lực bên trong của những người xây tháp Ba-bên có liên quan đến nỗ lực của họ nhằm chiến thắng nạn nước lụt, khiến họ quay lưng lại với cái mống (nói cách khác, coi thường ân điển Chúa), và hiệp lại với nhau, quyết định số phận của họ.
Phương cách của Đức Chúa Trời thì khác biệt hoàn toàn. Được Đức Chúa Trời kêu gọi, dân sót là những người phân rẽ hoàn toàn bản thân mình với mọi thứ ngăn cản họ với Đức Chúa Trời. Áp-ra-ham được kêu gọi để phân rẽ khỏi quê hương, cộng đồng, và gia đình! Thành U-rơ là một trong những thành lâu đời nhất của người Sumaria. Thần chính của nó là thần mặt trăng Nanna. Những sự khai quật xác nhận về một nền văn hóa phát triển cao, với nhiều đền thờ khác nhau. Tha-rê, cha của Áp-ra-ham, thờ các thần khác (Giô-suê 24: 2). Tại sao Đức Chúa Trời kêu gọi Áp-ra-ham bước những bước đau đớn này? Đức Chúa Trời phải giải phóng ông khỏi những ràng buộc trong quá khứ để Ngài có thể sử dụng ông. “Trung tín giữa những người bất trung, không bị băng hoại bởi ngoại giáo đang thịnh hành, ông [Áp-ra-ham] giữ chắc việc thờ phượng một Đức Chúa Trời chân thật” (Patriarchs and Prophets, p. 125). Chúng ta thường nghĩ rằng những vấn đề về lối sống thì quan trọng thứ yếu. Nhưng đây là nơi Đức Chúa Trời bắt đầu với Áp-ra-ham.
Đức Chúa Trời hứa cho Áp-ra-ham chính những điều mà những người xây tháp Ba-bên đang cố gắng hoàn thành không có sự giúp đỡ từ Ngài. Áp-ra-ham phải là người sáng lập một quốc gia vĩ đại được chú ý trong lịch sử nhân loại. Ngày nay, chúng ta không biết tên của những người xây tháp Ba-bên, nhưng thậm chí hàng ngàn năm sau hàng tỉ người vẫn tôn vinh Áp-ra-ham. Ông bỏ mọi sự. Lời Chúa là thứ duy nhất ông có để lắng nghe chăm chú! Ông phải hoàn toàn nương dựa vào lời ấy. Ông trở nên “bạn của Đức Chúa Trời” Gia-cơ 2: 23, tổ phụ đức tin (Rô 4), và tổ phụ của Đức Chúa Jêsus (Ga 3: 8, 9). Hãy chú ý đến ảnh hưởng của một người hoàn toàn tận hiến cho Chúa. Phải trả giá khi tin vào Đức Chúa Trời, thậm chí khi bị tổn thương đi nữa.
Đức Chúa Trời cũng kêu gọi chúng ta ra nữa
Có phải câu chuyện của Áp-ra-ham là một ngoại lệ chăng? “Hội thánh” của Đức Chúa Trời trong Cựu Ước và Tân Ước là sự tiếp tục và điều nhắc nhở về câu chuyện Áp-ra-ham. Nó luôn là phần còn lại, thiểu số, cộng đồng được “gọi ra” (ekklesia). Họ tiếp tục giao ước mà Đức Chúa Trời đã lập với Áp-ra-ham đã rất lâu rồi.
Trong Khải Huyền 12: 17 chúng ta đọc về dân sót trong thời kỳ cuối cùng sẽ giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và chú ý đến lời tiên tri được Chúa cảm động (lời chứng của Đức Chúa Jêsus), làm cơn thạnh nộ của Sa-tan dấy lên. Ngày nay, là tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm chúng ta không tin rằng mình là những tín đồ duy nhất; đúng hơn chúng ta tin rằng chúng ta được kêu gọi vì một sứ mạng cụ thể trong thời chúng ta. Chúng ta được kêu gọi để giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và giữ đức tin Đức Chúa Jêsus.
Chúng ta không đọc được trong Kinh Thánh bằng cách nào mà Áp-ra-ham được kêu gọi. Ông cần ân điển cũng như chúng ta. Áp-ra-ham không phải là ưu tú hay xa cách. Ông thận trọng với những người chung quanh ông, bất kể quốc tịch hay tôn giáo của họ. Ngạc nhiên thay, ông cũng không được miêu tả như một anh hùng. Những lúc đáng xấu hổ của đức tin chao đảo ông trước vua Pha-ra-ôn và A-bi-mê-léc không được bưng bít trong Kinh Thánh.
Sự kêu gọi Áp-ra-ham không phải cho bất kỳ mục đích ích kỷ nào. “ngươi sẽ thành một nguồn phước. …. và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước” (Sáng 12:2, 3). Nhiều lần có cảm giác như ông đứng đơn độc chống lại cả thế giới. Có phải sẽ dễ dàng hơn khi kết hợp một số yếu tố tôn giáo và sự mong mỏi của các quốc gia xung quanh và trộn lẫn để tốt hơn bởi việc lấy một số cách thờ phượng và nghi lễ của dân Ca-na-an xung quanh ông không? Ông có thể tranh cãi rằng sứ mạng đòi hỏi “sự dung nạp” này. Tuy nhiên, Áp-ra-ham đã không thỏa hiệp.
Phong trào Cơ Đốc Phục Lâm được Chúa kêu gọi, cũng như Áp-ra-ham vậy, để rao phúc âm đời đời (Khải 14: 6-12) qua một sự phân rẽ rõ ràng trong lối sống khỏi thế gian. Chúng ta phải thực hành đức tin mình một cách kiên nhẫn trong Đức Chúa Jêsus như một lời kêu gọi và cảnh báo đối với thế giới chung quanh chúng ta. (Khải 14: 12; Hê 11: 13, 16). Đức Chúa Trời nhắc nhở chúng ta về sứ mạng của chúng ta trong đời: “Ngươi sẽ thành một nguồn phước!” (Sáng 12: 2).
Cơn giận của con rồng (Khải 12: 17) chống lại dân sót là một phần trong cuộc thiện ác đấu tranh giữa Đức Chúa Trời và Sa-tan. Con rồng giận dữ vì sự trung tín của chúng ta đối với Kinh Thánh, lễ bái gia đình, những cặp vợ chồng hạnh phúc, một lối sống dựa trên KinhThánh. Nó nổi giận với sự phục vụ, sứ mạng, tình thân hữu, việc giữ ngày Sa-bát và đức tin trong Đức Chúa Jêsus của hội thánh chúng ta. Nó đặc biệt nổi giận với hội thánh của Đức Chúa Jêsus mà rao truyền lời tiên tri, bởi vì điều đó vạch trần và tiên đoán chiến lược của nó.
Đức Chúa Jêsus hứa rằng cơn giận dữ của con rồng sẽ không phải là sự quyết định vấn đề sau cùng. Ngài hứa rằng vào lúc cuối cùng những tín hiệu đài phát thanh và truyền hình phát đi trong không gian bên ngoài sẽ không là những dấu hiệu duy nhất về sự tồn tại của con người. Sẽ có một trái đất mới và sẽ là trung tâm của vũ trụ, nhà của Đức Chúa Trời đời đời và của những ai yêu mến và đi theo Chiên Con (Khải 21: 1-3).
Trong Khải Huyền 12: 17 chúng ta đọc về dân sót trong thời kỳ cuối cùng sẽ giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và chú ý đến lời tiên tri được Chúa cảm động (lời chứng của Đức Chúa Jêsus), làm cơn thạnh nộ của Sa-tan dấy lên. Ngày nay, là tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm chúng ta không tin rằng mình là những tín đồ duy nhất; đúng hơn chúng ta tin rằng chúng ta được kêu gọi vì một sứ mạng cụ thể trong thời chúng ta. Chúng ta được kêu gọi để giữ các điều răn của Đức Chúa Trời và giữ đức tin Đức Chúa Jêsus.
Chúng ta không đọc được trong Kinh Thánh bằng cách nào mà Áp-ra-ham được kêu gọi. Ông cần ân điển cũng như chúng ta. Áp-ra-ham không phải là ưu tú hay xa cách. Ông thận trọng với những người chung quanh ông, bất kể quốc tịch hay tôn giáo của họ. Ngạc nhiên thay, ông cũng không được miêu tả như một anh hùng. Những lúc đáng xấu hổ của đức tin chao đảo ông trước vua Pha-ra-ôn và A-bi-mê-léc không được bưng bít trong Kinh Thánh.
Sự kêu gọi Áp-ra-ham không phải cho bất kỳ mục đích ích kỷ nào. “ngươi sẽ thành một nguồn phước. …. và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước” (Sáng 12:2, 3). Nhiều lần có cảm giác như ông đứng đơn độc chống lại cả thế giới. Có phải sẽ dễ dàng hơn khi kết hợp một số yếu tố tôn giáo và sự mong mỏi của các quốc gia xung quanh và trộn lẫn để tốt hơn bởi việc lấy một số cách thờ phượng và nghi lễ của dân Ca-na-an xung quanh ông không? Ông có thể tranh cãi rằng sứ mạng đòi hỏi “sự dung nạp” này. Tuy nhiên, Áp-ra-ham đã không thỏa hiệp.
Phong trào Cơ Đốc Phục Lâm được Chúa kêu gọi, cũng như Áp-ra-ham vậy, để rao phúc âm đời đời (Khải 14: 6-12) qua một sự phân rẽ rõ ràng trong lối sống khỏi thế gian. Chúng ta phải thực hành đức tin mình một cách kiên nhẫn trong Đức Chúa Jêsus như một lời kêu gọi và cảnh báo đối với thế giới chung quanh chúng ta. (Khải 14: 12; Hê 11: 13, 16). Đức Chúa Trời nhắc nhở chúng ta về sứ mạng của chúng ta trong đời: “Ngươi sẽ thành một nguồn phước!” (Sáng 12: 2).
Cơn giận của con rồng (Khải 12: 17) chống lại dân sót là một phần trong cuộc thiện ác đấu tranh giữa Đức Chúa Trời và Sa-tan. Con rồng giận dữ vì sự trung tín của chúng ta đối với Kinh Thánh, lễ bái gia đình, những cặp vợ chồng hạnh phúc, một lối sống dựa trên KinhThánh. Nó nổi giận với sự phục vụ, sứ mạng, tình thân hữu, việc giữ ngày Sa-bát và đức tin trong Đức Chúa Jêsus của hội thánh chúng ta. Nó đặc biệt nổi giận với hội thánh của Đức Chúa Jêsus mà rao truyền lời tiên tri, bởi vì điều đó vạch trần và tiên đoán chiến lược của nó.
Đức Chúa Jêsus hứa rằng cơn giận dữ của con rồng sẽ không phải là sự quyết định vấn đề sau cùng. Ngài hứa rằng vào lúc cuối cùng những tín hiệu đài phát thanh và truyền hình phát đi trong không gian bên ngoài sẽ không là những dấu hiệu duy nhất về sự tồn tại của con người. Sẽ có một trái đất mới và sẽ là trung tâm của vũ trụ, nhà của Đức Chúa Trời đời đời và của những ai yêu mến và đi theo Chiên Con (Khải 21: 1-3).
Ông Erhard Biro là hội trưởng của Giáo Hạt Tự Trị Cơ Đốc Phục Lâm Baden-Wuerttemberg, ở Stuttgart, Đức. Ông kết hôn với…và có hai con trưởng thành là Patja và…
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment