Sống mỗi ngày bởi chiến thắng Đấng Christ ban cho
Tác giả: Victor Samwinga
Một cảm giác hào hứng trộn lẫn lo lắng thể hiện chuyến đi 200 dặm bằng xe lửa vào buổi sớm trong ngày. Nhưng đêm đó, sự sợ hãi đột nhiên xâm chiếm tôi, tôi ngồi tại bàn trong căn phòng khách sạn. Tôi đã sợ hãi trước đây, nhưng tôi khó mà chịu đựng nổi những tư tưởng ngự trị trong tâm trí tôi.
Có thể tôi đã không viết đủ tiêu chuẩn. Có thể sự chuẩn bị của tôi không đủ mạch lạc. Liệu người chấm bài có thấy giá trị trong công việc của tôi không, hay là họ sẽ đánh rớt nó. Tất cả những ý tưởng này và nhiều hơn nữa hành hạ tôi. Không đầy 18 giờ nữa, tôi sẽ dự kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời học hành của tôi, cuộc thi vấn đáp cho học vị tiến sỹ của tôi. Nghi ngờ và sợ hãi trộn lẫn chặt chẽ với nhau. Nếu không bị kiềm chế, chúng có thể làm tê liệt các Cơ Đốc Nhân và xoáy mòn đức tin trong Chúa.
Mỉa mai thay, tôi đã làm việc trong vị trí giảng viên đại học trong một cơ quan giáo dục sau đại học trong 4 năm qua. Tôi giám sát và kiểm tra những bài luận văn cho cả sinh viên đại học và sinh viên sau đại học. Tuy nhiên, khi đối mặt với số phận của mình, và nhìn vào thất bại có thể xảy ra, thậm chí sự học thức và kinh nghiệm của tôi không đủ bảo đảm chống lại sự sợ hãi và nghi ngờ bản thân. Tôi cảm thấy như một bác sỹ bất lực trong việc tự chữa bệnh.
Nguy cơ thi rớt là quá lớn không gánh vác nổi: làm sao tôi có thể báo tin này cho gia đình và bạn bè? Họ sẽ nghĩ gì về tôi nếu như tôi không hoàn tất học vị mình. Thật là một sự lãng phí thời gian và năng lượng sau tất cả những năm học hành. Rõ ràng tôi cần một sự bảo đảm rằng tôi không đơn độc, rằng mọi thứ sẽ ổn cả.
Có thể tôi đã không viết đủ tiêu chuẩn. Có thể sự chuẩn bị của tôi không đủ mạch lạc. Liệu người chấm bài có thấy giá trị trong công việc của tôi không, hay là họ sẽ đánh rớt nó. Tất cả những ý tưởng này và nhiều hơn nữa hành hạ tôi. Không đầy 18 giờ nữa, tôi sẽ dự kỳ thi quan trọng nhất trong cuộc đời học hành của tôi, cuộc thi vấn đáp cho học vị tiến sỹ của tôi. Nghi ngờ và sợ hãi trộn lẫn chặt chẽ với nhau. Nếu không bị kiềm chế, chúng có thể làm tê liệt các Cơ Đốc Nhân và xoáy mòn đức tin trong Chúa.
Mỉa mai thay, tôi đã làm việc trong vị trí giảng viên đại học trong một cơ quan giáo dục sau đại học trong 4 năm qua. Tôi giám sát và kiểm tra những bài luận văn cho cả sinh viên đại học và sinh viên sau đại học. Tuy nhiên, khi đối mặt với số phận của mình, và nhìn vào thất bại có thể xảy ra, thậm chí sự học thức và kinh nghiệm của tôi không đủ bảo đảm chống lại sự sợ hãi và nghi ngờ bản thân. Tôi cảm thấy như một bác sỹ bất lực trong việc tự chữa bệnh.
Nguy cơ thi rớt là quá lớn không gánh vác nổi: làm sao tôi có thể báo tin này cho gia đình và bạn bè? Họ sẽ nghĩ gì về tôi nếu như tôi không hoàn tất học vị mình. Thật là một sự lãng phí thời gian và năng lượng sau tất cả những năm học hành. Rõ ràng tôi cần một sự bảo đảm rằng tôi không đơn độc, rằng mọi thứ sẽ ổn cả.
Giữ thăng bằng
Cơ Đốc Nhân phải bảo vệ chống lại việc tự tin thái quá, một chứng bệnh đôi lúc gây tai hại cho cuộc đời Si-môn Phi-e-rơ, sứ đồ của Đức Chúa Jêsus. Kinh nghiệm của ông là một lời cảnh báo cho tất cả những ai bị cám dỗ để tin vào bản thân họ khi họ trải qua thử thách cuộc đời.
Mặt khác chúng ta phải tin rằng Đức Chúa Trời vừa có đủ khả năng vừa sẵn lòng làm điều Ngài hứa. Dĩ nhiên, nền tảng của niềm tin như thế không dựa trên bất cứ điều gì chúng ta có thể làm, nhưng là Đức Chúa Jêsus truyền năng lực cho chúng ta.
Nhưng đêm đó, thay vì tập trung vào quyền năng Đức Chúa Trời, tôi bị say mê bởi cái tôi, về sự thiếu thốn tôi cảm nhận cho thử thách phía trước. Mặc dù nhận biết khuyết điểm mình là điều tốt, điều quan trọng là đi bước tiếp theo: “lại hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em” (1 Phi 5: 7).
Mặt khác chúng ta phải tin rằng Đức Chúa Trời vừa có đủ khả năng vừa sẵn lòng làm điều Ngài hứa. Dĩ nhiên, nền tảng của niềm tin như thế không dựa trên bất cứ điều gì chúng ta có thể làm, nhưng là Đức Chúa Jêsus truyền năng lực cho chúng ta.
Nhưng đêm đó, thay vì tập trung vào quyền năng Đức Chúa Trời, tôi bị say mê bởi cái tôi, về sự thiếu thốn tôi cảm nhận cho thử thách phía trước. Mặc dù nhận biết khuyết điểm mình là điều tốt, điều quan trọng là đi bước tiếp theo: “lại hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em” (1 Phi 5: 7).
Được cảm động, khích lệ, và thử thách
Tôi biết rằng số phận tôi được định đoạt ở giai đoạn này, bởi vì tôi đã nộp luận văn kiểm tra cách đây nhiều tháng. Cho nên, sợ hãi chẳng có ý nghĩa gì; điều tốt nhất tôi có thể làm là hy vọng vào Đức Chúa Trời. Nhưng trong một lúc, ý nghĩ đó xa rời tôi.
Tôi cảm thấy ấn tượng khi liên hệ đến câu chuyện trong Kinh Thánh về việc sứ đồ Phi-e-rơ bước đi trên mặt nước (Mat 14: 25 – 33). Tôi thắc mắc không biết có điều gì mới mẻ có thể xuất hiện trong đoạn Kinh Thánh quen thuộc đó. Tuy nhiên, khi tôi đọc lại đoạn đó, rõ ràng là kinh nghiệm của Phi-e-rơ, việc ông bị chìm trong thời gian ngắn, tiếng kêu cứu của ông đều là sự nhắc nhở và động viên cho tôi.
Được Chúa Jêsus cho phép, sứ đồ Phi-e-rơ rời thuyền và đi bộ trên mặt nước, ông không hề sợ lực trọng trường hay mặt biển ồn ào. Nhưng vừa khi ông tập trung vào gió và những con sóng, đức tin và thân thể ông bắt đầu chìm.
Tôi nhận ra rằng Đức Chúa Trời đang nói chuyện với tôi, thử thách tôi trong cuộc hành trình cho đến nay, không phải ở sự gian nan của thách thức phía trước. Chẳng phải nhờ sự phù hộ của Ngài mà tôi đã lao vào thách thức trong việc nghiên cứu học vị tiến sỹ sáu năm trước đây sao? Sau cùng thì tôi thấy phần quảng cáo cho phần học bổng đến ngày hết hạn. Mặc dù nó có vẻ trễ, Lynn, vợ tôi khuyến khích tôi hỏi thông tin về việc học bổng đó, và nhờ ơn Chúa, tôi nhận được giấy đăng ký kỹ thuật số, tôi điền vào và nộp lại qua e.mail trong ngày hôm đó. Rồi tôi được cho một học bổng toàn phần để nghiên cứu học vị tiến sỹ.
Đức Chúa Trời đã mở cánh cửa đó, chỉ khi có vẻ như mọi cánh cửa cơ hội khác bị đóng lại. Vậy thì bây giờ làm sao mà tôi có thể nghi ngờ sợ hãi được? Cuối cùng thì, giống như sứ đồ Phi-e-rơ có tính ưa mạo hiểm, tôi rời thuyền và bước đi trên mặt nước nhờ Lời Chúa.
Được đảm bảo rằng Đức Chúa Trời sẽ không bỏ tôi một mình, sự hiện diện và bình an của Ngài nhanh chóng đổ đầy lòng tôi khi tôi quỳ gối xuống cạnh giường mình trước khi nghỉ ngơi trong đêm đó. Đó là lúc tôi nhớ lại rằng có nhiều bạn bè và người thân trong gia đình ở 3 lục địa đang cầu nguyện cho tôi. Việc cầu nguyện giúp chúng ta hòa hợp với những ai cầu nguyện cho chúng ta.
Tôi cảm thấy ấn tượng khi liên hệ đến câu chuyện trong Kinh Thánh về việc sứ đồ Phi-e-rơ bước đi trên mặt nước (Mat 14: 25 – 33). Tôi thắc mắc không biết có điều gì mới mẻ có thể xuất hiện trong đoạn Kinh Thánh quen thuộc đó. Tuy nhiên, khi tôi đọc lại đoạn đó, rõ ràng là kinh nghiệm của Phi-e-rơ, việc ông bị chìm trong thời gian ngắn, tiếng kêu cứu của ông đều là sự nhắc nhở và động viên cho tôi.
Được Chúa Jêsus cho phép, sứ đồ Phi-e-rơ rời thuyền và đi bộ trên mặt nước, ông không hề sợ lực trọng trường hay mặt biển ồn ào. Nhưng vừa khi ông tập trung vào gió và những con sóng, đức tin và thân thể ông bắt đầu chìm.
Tôi nhận ra rằng Đức Chúa Trời đang nói chuyện với tôi, thử thách tôi trong cuộc hành trình cho đến nay, không phải ở sự gian nan của thách thức phía trước. Chẳng phải nhờ sự phù hộ của Ngài mà tôi đã lao vào thách thức trong việc nghiên cứu học vị tiến sỹ sáu năm trước đây sao? Sau cùng thì tôi thấy phần quảng cáo cho phần học bổng đến ngày hết hạn. Mặc dù nó có vẻ trễ, Lynn, vợ tôi khuyến khích tôi hỏi thông tin về việc học bổng đó, và nhờ ơn Chúa, tôi nhận được giấy đăng ký kỹ thuật số, tôi điền vào và nộp lại qua e.mail trong ngày hôm đó. Rồi tôi được cho một học bổng toàn phần để nghiên cứu học vị tiến sỹ.
Đức Chúa Trời đã mở cánh cửa đó, chỉ khi có vẻ như mọi cánh cửa cơ hội khác bị đóng lại. Vậy thì bây giờ làm sao mà tôi có thể nghi ngờ sợ hãi được? Cuối cùng thì, giống như sứ đồ Phi-e-rơ có tính ưa mạo hiểm, tôi rời thuyền và bước đi trên mặt nước nhờ Lời Chúa.
Được đảm bảo rằng Đức Chúa Trời sẽ không bỏ tôi một mình, sự hiện diện và bình an của Ngài nhanh chóng đổ đầy lòng tôi khi tôi quỳ gối xuống cạnh giường mình trước khi nghỉ ngơi trong đêm đó. Đó là lúc tôi nhớ lại rằng có nhiều bạn bè và người thân trong gia đình ở 3 lục địa đang cầu nguyện cho tôi. Việc cầu nguyện giúp chúng ta hòa hợp với những ai cầu nguyện cho chúng ta.
Những bài học rút ra
Khi tôi phản ánh việc mình đối đầu với nỗi sợ hãi thất bại, tôi rút ra một số bài học như sau:
Một lượng an toàn về nghi ngờ bản thân thì không sao, nó giúp ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ Chúa. Đối lập với nó là dạng tôn giáo tự mình làm được hình thành bởi việc tự túc và không cảm thấy cần nương cậy vào Chúa thường xuyên.
Mặc dù sự sợ hãi là phản hồi tự nhiên, có tính cảm xúc đối với những hoàn cảnh, nó có thể làm hư hại để biến thành sự thất vọng, “làm tê liệt” nạn nhân và vì thế làm xoáy mòn đức tin một người trong Chúa.
Mặc dù học thức và kinh nghiệm thì cần thiết trong nhiều lãnh vực của cuộc sống, những điều này thường không đủ đưa chúng ta qua những thử thách cuộc đời. Chỉ có Quyền Năng bên ngoài mới mang đến sự giúp đỡ đầy đủ vào những lúc như thế.
Lời Chúa, tức Kinh Thánh, là nguồn đời đời và đầy năng quyền về sự khôn ngoan cùng sự khích lệ. Những đoạn kinh thánh như thế thường hiện ra sống động, mang lại sự hiểu biết sâu sắc đúng lúc để đương đầu với những hoàn cảnh cuộc đời.
Chúng ta thất bại nhiều khi chúng ta thất bại trong việc nhớ lại sự dẫn dắt và phù hộ đầy nhân từ của Chúa dành cho chúng ta trong quá khứ. Thật quan trọng để chúng ta phản ánh trên cuộc hành trình thuộc linh cá nhân của mình; nó mang lại kết quả là tăng cường đức tin và sự khuyến khích đối mặt với tương lai.
Cuộc hành trình của chúng ta là ngày khi lời Chúa phán: “Người ta nhân trong khi đợi việc hung dữ xảy ra cho thế gian, thì thất kinh mất vía, vì các thế lực trên trời sẽ rúng động” (Lu-ca 21: 26). Và chúng ta có thể chắc rằng Đấng Christ đang nói chuyện chứ không phải ngồi xem bài thi, hay chấm điểm thi đậu. Những thiên tai như lũ lụt, động đất, đại dịch HIV/AIDS, nỗi sợ hãi về một nền kinh tế bấp bênh, hay nỗi sợ mất việc là những nỗi sợ nhiều người mắc phải ngày nay.
Thuốc chữa cho những sự sợ hãi như thế là món quà bình an, mà chỉ có Chúa ban cho thôi. Chúng ta sẽ có sự bình an đó khi chúng ta để Đức Chúa Jêsus ngự vào trong lòng mình, và dựa trên việc giữ lấy những lời hứa như: “Khi ngươi vượt qua các dòng nước, ta sẽ ở cùng; khi ngươi lội qua sông, sẽ chẳng che lấp. Khi ngươi bước qua lửa, sẽ chẳng bị cháy, ngọn lửa chẳng đốt ngươi” (Ê-sai 43:2).
Khi tôi phản ánh việc mình đối đầu với nỗi sợ hãi thất bại, tôi rút ra một số bài học như sau:
Một lượng an toàn về nghi ngờ bản thân thì không sao, nó giúp ta tìm kiếm sự giúp đỡ từ Chúa. Đối lập với nó là dạng tôn giáo tự mình làm được hình thành bởi việc tự túc và không cảm thấy cần nương cậy vào Chúa thường xuyên.
Mặc dù sự sợ hãi là phản hồi tự nhiên, có tính cảm xúc đối với những hoàn cảnh, nó có thể làm hư hại để biến thành sự thất vọng, “làm tê liệt” nạn nhân và vì thế làm xoáy mòn đức tin một người trong Chúa.
Mặc dù học thức và kinh nghiệm thì cần thiết trong nhiều lãnh vực của cuộc sống, những điều này thường không đủ đưa chúng ta qua những thử thách cuộc đời. Chỉ có Quyền Năng bên ngoài mới mang đến sự giúp đỡ đầy đủ vào những lúc như thế.
Lời Chúa, tức Kinh Thánh, là nguồn đời đời và đầy năng quyền về sự khôn ngoan cùng sự khích lệ. Những đoạn kinh thánh như thế thường hiện ra sống động, mang lại sự hiểu biết sâu sắc đúng lúc để đương đầu với những hoàn cảnh cuộc đời.
Chúng ta thất bại nhiều khi chúng ta thất bại trong việc nhớ lại sự dẫn dắt và phù hộ đầy nhân từ của Chúa dành cho chúng ta trong quá khứ. Thật quan trọng để chúng ta phản ánh trên cuộc hành trình thuộc linh cá nhân của mình; nó mang lại kết quả là tăng cường đức tin và sự khuyến khích đối mặt với tương lai.
Cuộc hành trình của chúng ta là ngày khi lời Chúa phán: “Người ta nhân trong khi đợi việc hung dữ xảy ra cho thế gian, thì thất kinh mất vía, vì các thế lực trên trời sẽ rúng động” (Lu-ca 21: 26). Và chúng ta có thể chắc rằng Đấng Christ đang nói chuyện chứ không phải ngồi xem bài thi, hay chấm điểm thi đậu. Những thiên tai như lũ lụt, động đất, đại dịch HIV/AIDS, nỗi sợ hãi về một nền kinh tế bấp bênh, hay nỗi sợ mất việc là những nỗi sợ nhiều người mắc phải ngày nay.
Thuốc chữa cho những sự sợ hãi như thế là món quà bình an, mà chỉ có Chúa ban cho thôi. Chúng ta sẽ có sự bình an đó khi chúng ta để Đức Chúa Jêsus ngự vào trong lòng mình, và dựa trên việc giữ lấy những lời hứa như: “Khi ngươi vượt qua các dòng nước, ta sẽ ở cùng; khi ngươi lội qua sông, sẽ chẳng che lấp. Khi ngươi bước qua lửa, sẽ chẳng bị cháy, ngọn lửa chẳng đốt ngươi” (Ê-sai 43:2).
Ông Victor Samwinga, là một giảng viên nhiều năm ở Trường Đại Học Northumbria ở Liên Hiệp Vương Quốc Anh, là một nhà văn tự do và một người giảng đạo không chuyên. Ông cùng vợ mình là bà Lynn có ba người con.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment