Nhà của Đức Chúa Trời và Nhà Bị Mất

Thật là một sự đối lập
 
 
Cách đây không lâu, trách nhiệm công việc đưa tôi đến Hồng Kông trong ba tuần. Tôi là một giáo sư thần học, và tôi được mời dạy một lớp về bốn sách Phúc Âm cho một nhóm các mục sư người Hoa. Hai kinh nghiệm về chuyến viếng thăm ấy mang lại một sự tập trung sắc sảo về những sự thật sâu sắc hơn đối với trận chiến vĩ đại giữa thiện và ác xảy ra chung quanh chúng ta. 
 
Ngôi nhà của Đức Chúa Trời 
Vào ngày Sa-bát sau cùng ở Hồng Kông, tôi được mời giảng ở hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm Phi-líp-pin. Hồng Kông thì giàu có, vì vậy tôi đoán rằng một tòa hội thánh hấp dẫn với những trang thiết bị đầy đủ và hoạt động tốt. Sự thật thì khá khác biệt. Phòng nhóm lại nằm trong một chung cư khiêm tốn trên con đường chúng tôi đi vào - chỉ lớn hơn phòng khách của tôi một chút. Có khoảng 70 người, hầu hết là phụ nữ, ngồi sát nhau. Trường Sa-bát chỉ mới bắt đầu.
Khi tôi ngồi xuống, tôi được chào đón bằng những nụ cười và cái bắt tay thật nồng thắm. Một người lãnh đạo không chuyên hướng dẫn phần nghiên cứu bài học một cách thành thạo. Hội chúng học tốt, còn các cuộc thảo luận thì sống động và mang tính cá nhân. Tôi chú ý có một vài người rơi nước mắt. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng đối với họ. Nhiều người phải bỏ gia đình họ ở làng quê để tìm việc làm – thường là vất vả - để họ có thể kiếm tiền và gởi về gia đình. Khi tôi nhìn xung quanh căn phòng với những người yêu dấu này, tôi sắp rơi nước mắt.
Sau phiên thờ phượng, chúng tôi dùng bữa trưa với nhau. Bữa ăn tuy đơn sơ nhưng ngon miệng. Rồi tôi rảnh để trở về phòng khách nghỉ, nhưng một vài người xin tôi ở lại cho chương trình buổi chiều. Mặc dù việc nghỉ ngơi có vẻ hấp dẫn, tôi quyết định ở lại.

Chương trình buổi chiều nhanh chóng bắt đầu vào lúc 1: 57 chiều. Đột nhiên tôi nhận ra rằng với vai trò một diễn giả khách mời, tôi có thể được yêu cầu giảng nữa. Tôi bắt đầu sắp xếp có hệ thống lại một trong những bài giảng gần đây của mình – và tôi chỉ vừa đúng lúc. Vào lúc 2 giờ chương trình bắt đầu với sự cầu nguyện và một bài hát; người lãnh đạo thông báo thời gian này sẽ dành cho tôi.

Tôi giảng trong Phúc Âm Ma-thi-ơ về tình yêu của Đức Chúa Trời, và một lần nữa thấy mọi người rơi lệ. Rồi chúng tôi học Kinh Thánh về cuộc đời Đấng Christ.

Chương trình có lẽ kết thúc bây giờ, tôi nghĩ, nhưng một lần nữa người dẫn chương trình thông báo thời gian được dành cho tôi. Tôi hoàn toàn không chuẩn bị. Tôi dâng lời cầu nguyện thầm và nói rằng chúng tôi sẽ có phần hỏi đáp. Sau phần này là một bài giảng về lời tiên tri. Rồi chúng tôi hát, cầu nguyện, và kết thúc buổi nhóm.

Lúc đó đã tối, và một tín hữu đi với tôi đến phòng khách của tôi, sau hơn một giờ.
“Ông không về nhà à?” Tôi hỏi khi chúng tôi đến nơi. “Không,” ông đáp. “Tôi sẽ đi trở lại hội thánh.”

Tôi chợt nhận ra rằng đối với những người này, hội thánh không phải là một điều gì đó họ đến theo thói quen mỗi lần một tuần. Hội thánh là nơi ẩn náu cho họ. Họ sống cuộc đời khó khăn, thường trong những hoàn cảnh khó khăn. Hội thánh là nhà họ - nơi họ được tiếp nhận và yêu thương, nơi họ cảm thấy là một phần của gia đình đẹp đẽ và lớn lao của Đức Chúa Trời. Họ đi đến mệt mỏi, đôi khi tan vỡ, nhưng trở về được làm mới về mặt thuộc linh với sự can đảm tươi mới để đối mặt với một tuần nữa.

Tôi nhìn lại một ngày của mình. Tôi đã giảng ba bài giảng. Tôi cảm thấy mệt nhưng cũng cảm thấy được làm mới lại – tươi mới và thêm sinh lực về mặt thuộc linh. Tôi cảm nhận được sự hiện diện của Đức Chúa Trời trong tình yêu thương, sự nhân từ, và kinh nghiệm thuộc linh sâu sắc của những anh chị em trong Đấng Christ mà tôi mới gặp lần đầu này. Chuyến viếng thăm hội thánh này thực sự là kinh nghiệm về nhà của Đức Chúa Trời.
 
Ngôi nhà bị mất 
Buổi sáng tiếp theo, một mục sư địa phương đưa tôi đi thăm Macau, nổi tiếng bởi kiến trúc thuộc địa Bồ Đào Nha tuyệt đẹp và nhiều sòng bạc. Khi chúng tôi vừa đến, những người bán hàng rong vây quanh chúng tôi với những tờ quảng cáo và phiếu đã trả tiền cho sòng bạc. Rồi chúng tôi thấy một hàng xe buýt chở miễn phí vào trong thành phố. Một chuyến đi miễn phí nghe có vẻ hấp dẫn, vì vậy chúng tôi nhảy lên một chiếc xe buýt và một vài phút sau được thả xuống trước một sòng bạc. Chúng tôi quyết định đi vào chỉ để xem nó như thế nào và tìm một nơi để ăn.
Người bạn mục sư và tôi đã được cho hai hóa đơn có tổng giá trị là 30 đô la Mỹ. Ngay khi chúng tôi bước vào, một phụ nữ đến và nói rằng chúng tôi được chọn ngẫu nhiên để nhận một món quà. Chị đưa chúng tôi hai phong bì. Bên trong là những hóa đơn có giá trị tương đương 150 đô la Mỹ. Hai chúng tôi giờ đã có những hóa đơn trị giá 180 đô la. Rõ ràng là họ muốn chúng tôi ở lại và đánh bạc. Thay vào đó, chúng tôi sử dụng các hóa đơn để mua thức ăn chay trong một quán ăn Nhật của sòng bạc. Chúng tôi cũng tận dụng cơ hội thăm viếng với vị đầu bếp và chia sẻ phúc âm với ông.

Trở lại tiền sảnh khách sạn, mọi thứ chiếu lên sự sang trọng – sàn nhà, những vật trang trí, bức tường, không gian rộng lớn. Một nhóm các ca sỹ lang thang trên hành lang hát cho khách nghe bằng âm nhạc La-tinh Châu Á. Chúng tôi chú ý một con bò con vàng với những món quà và ánh sáng rực rỡ. Ngay lập tức, tôi nhớ lại con bò con vàng trong Xuất 32. Con bò này được trưng bày không phải để nhớ lại chuyện Xuất Ê-díp-tô; Năm Âm Lịch sắp đến là năm Sửu. Nhưng sự tương đồng với Xuất 32 là quá rõ ràng để xem nhẹ.

Những người chơi bài ở sòng bạc dường như tự mình hưởng thụ. Rượu và thức uống nhẹ được cung cấp miễn phí. Dầu một số cười vui và hào hứng, người bạn mục sư và tôi chú ý một số người rõ ràng đang kinh nghiệm những sự mất mát tài chính đau đớn và sâu sắc. Một số có vẻ như là họ đã hoang phí hết toàn bộ tiền tiết kiệm. Sự nản lòng và nguy cơ bạo lực thì không bao giờ xa khỏi sòng bạc, tôi tự nghĩ khi để ý đến những máy dò tìm kim loại bên cạnh các cửa.
 
Thật là một sự đối lập! 
Chính sự nghịch lý ấy đã chạm đến tôi. Tất cả những sự cám dỗ đó – những hóa đơn, thức ăn, thức uống miễn phí, nhạc hay, sự suy đồi – là những cái móc câu để tóm lấy những con mồi giàu có. Toàn bộ hệ thống được lập nên này không phải để giải trí mà để lấy tiền người ta. Chỉ một ngày trước đây, vào ngày Sa-bát, trong một môi trường khiêm tốn của căn phòng nhỏ thuộc tòa nhà chung cư, tôi cảm nhận được sự hiện diện của Đức Chúa Trời. Người ta bị thương khi đi đến căn nhà ấy nhưng được chữa lành lúc đi về. Tuy nhiên, giữa sự sang trọng và nguy nga của sòng bạc, nhiều người đến lành lặn nhưng rời khỏi với thương tật và thất vọng.

Thật là một sự đối lập rõ ràng giữa những phương cách mà Đức Chúa Trời và Sa-tan thực hiện. Đức Chúa Trời – Đấng yêu thương, chân thật đời đời – làm việc trong bất kỳ môi trường nào – dầu khiêm nhường hay giàu có, để chữa lành, ban phước, và ban cho một sự bình an vượt trội hơn mọi sự hiểu biết. Trái lại, Sa-tan là kẻ bại trận sau cùng. Không có vật chất gì để cho người ta, nó tập trung vào việc thỏa mãn cảm giác và rồi hủy hoại hòa bình và sự trọn vẹn. Nó dẫn dắt những nạn nhân không nghi ngờ của mình để hủy diệt. Nhà của nó chỉ là nơi mất mát và đau đớn. Và có nhiều nhà như thế.

Cảm tạ Đức Chúa Trời vì sự thực đối lập: vì những nơi thờ phượng như là hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm Phi-lip-pin ở Hồng Kông và hàng ngàn nơi tương tự trên khắp thế giới dành cho những tín đồ yêu mến Đức Chúa Trời và những người xung quanh họ. Hễ chừng nào còn có những người và những nơi thờ phượng như thế, thì còn có hy vọng cho thế giới.

Nguyện mỗi hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm là nhà của Đức Chúa Trời để những người bị tổn thương có thể được lành.
 
 
(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment