Ông Bill Knott, biên tập viên của tờ Thế Giới Cơ Đốc Phục Lâm gần đây ngồi lại với Mục Sư Brett Townend ở Murwillumbah, Giáo Hạt Tự Trị New South Wales, châu Úc, để nói về những thay đổi đáng kể diễn ra ở hội chúng 400 người của Mục Sư Townend.
Hội thánh của ông hiện đang trải nghiệm một thời kỳ đổi mới và phục hưng mà hàng trăm hội chúng Cơ Đốc Phục Lâm khác mong mỏi. Sự khác biệt hiện nay so với 18 tháng trước là gì?
Có một mức độ nhiệt tình mới về việc học Kinh Thánh là điều thứ nhất. Sự ham thích cầu nguyện là sự khác biệt lớn thứ hai so với một năm rưỡi trước. Điều thứ ba là mối quan tâm được làm mới lại về “Chúng ta có thể làm gì cho cộng đồng mình? Làm sao chúng ta có thể tiếp xúc với những người khác để chia sẻ phúc âm. Ba sự khác biệt lớn là- một sự quan tâm được làm mới lại về Kinh Thánh, cầu nguyện và vươn ra ngoài cộng đồng.
Có một mức độ nhiệt tình mới về việc học Kinh Thánh là điều thứ nhất. Sự ham thích cầu nguyện là sự khác biệt lớn thứ hai so với một năm rưỡi trước. Điều thứ ba là mối quan tâm được làm mới lại về “Chúng ta có thể làm gì cho cộng đồng mình? Làm sao chúng ta có thể tiếp xúc với những người khác để chia sẻ phúc âm. Ba sự khác biệt lớn là- một sự quan tâm được làm mới lại về Kinh Thánh, cầu nguyện và vươn ra ngoài cộng đồng.

First, Trước tiên, chúng tôi thực hiện một sự đánh giá trung thực về điều kiện chúng tôi trong vai trò một hội thánh, và mọi thứ lúc đầu chạy khá tốt. Nhưng điều chúng tôi khám phá ra rằng là sự thiếu hụt về tinh thần hăng hái. Nói cách khác, chúng tôi đang đi qua những sự vận động, và mọi thứ trông tốt (có lẽ ở bề ngoài), nhưng chúng tôi thực sự không có một ảnh hưởng quan trọng lên bất kỳ ai (hâm hẩm, tôi đoán). Vì vậy, chúng tôi hỏi, “Chúng tôi có thể làm gì về vấn đề này?” Việc đầu tiên chúng tôi làm trong vai trò những nhà lãnh đạo – bởi vì chúng tôi thật sự không biết phải làm gì – phải nói gì, “Chúng tôi nhóm nhau lại mỗi tuần, đơn giản là chúng tôi dành thời gian cầu nguyện và xem nơi nào tiếp rước chúng tôi.”
Thói quen nhóm lại để cầu nguyện đã được thiết lập vững vàng ở hội chúng của ông, hay là một điều mới mẻ?
Chúng tôi phải xây dựng thói quen này. Đơn giản chúng tôi thông báo rằng chúng tôi sẽ nhóm lại từ 6:30 đến 7:00 mỗi tối thứ ba. Chúng tôi không đòi hỏi một khoảng thời gian dài, nhưng chúng tôi chọn ra một khoảng thời gian cụ thể. Chúng tôi tập trung vào 2 việc, sự phục hưng dành cho hội thánh chúng tôi, và sự phục hưng cho trường học hội thánh. Chúng tôi cầu nguyện gần 12 tháng trong vai trò nhóm lãnh đạo trước khi chúng tôi bắt đầu nhìn thấy những kết quả đáng kể trong đời sống của hội thánh – chúng tôi vẫn cầu nguyện khi những kết quả này tiến triển.
Ông đã nhận được điều gì một cách riêng tư từ kinh nghiệm đó?
Tôi chỉ học được có một điều Đây là hội thánh của Đức Chúa Trời. Tôi cảm thấy áp lực nặng nề trong vai trò một vị mục sư phải thành công, nhưng chỉ sự hiện diện của Ngài mới mang đến thành công. Tôi là chủ tịch của hội đồng trường và cảm thấy rất nặng nề vì số lượng thành viên sụt giảm: chúng tôi cần 140 sinh viên có khả năng làm được, nhưng hoàn tất năm với con số 103. Khi chúng tôi cầu nguyện, chúng tôi chuyển những khó khăn lớn lao nhất của mình cho Đức Chúa Trời, và chúng tôi nói, “Những khó khăn này là của Ngài. Chúng con muốn làm những gì Ngài muốn chúng con làm. Đó là hội thánh và trường học của Ngài. Xin hãy nói cho chúng con biết chúng con phải đi đâu và phải làm gì.”
Hiện nay hội chúng của ông có 50 người đi ra mỗi tuần để dạy Kinh Thánh, nơi trước đây chỉ có bốn hoặc năm. Điều này bắt đầu như thế nào?
Một trong những điều tốt đẹp nhất đã xảy đến với chúng tôi là chương trình đọc Kinh Thánh. Tôi luôn tin rằng sự cầu nguyện và việc học Kinh Thánh là những yếu tố then chốt trong đời sống Cơ Đốc Nhân, và tôi đã giảng luận và cố khuyến khích người ta bằng Lời Chúa. Nhưng nếu người ta không đọc cho bản thân họ, thì nó cũng như là nhận một phần ăn qua loa vào buổi sáng Sa-bát và cố gắng sống cả tuần còn lại bằng chất dinh dưỡng của phần ăn đó. Tại một buổi hội thảo có vài nhà lãnh đạo tham dự chúng tôi đã nghe về một chương trình đọc Kinh Thánh. Vì vậy chúng tôi hỏi nhau: “Chúng ta có thể làm gì từ tháng 7 đến tháng 12 để khiến người ta tham gia đọc Kinh Thánh?” Chúng tôi quyết định, “Chúng ta hãy đọc Kinh Thánh Tân Ước.” Chúng tôi chia Kinh Thánh Tân Ước ra thành những phần đọc mỗi ngày – thường là một đoạn một ngày, đôi khi là hai đoạn. Và chúng tôi tặng mỗi người một quyển sổ đánh dấu mà trên đó chúng tôi in ba câu hỏi:Đức Chúa Trời đang phán riêng với quý vị điều gì qua những đoạn này? Quý vị nghĩ gì Chúa đang phán điều gì với chúng ta là một cộng đồng hội thánh? Và chúng ta có thể làm gì để đáp lại sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời? Trong một vài tuần, bằng cách đưa tay chỉ ra rằng có 70 phần trăm hội chúng đang theo chương trình đọc Kinh Thánh này.
Bảy mươi phần trăm bắt đầu đọc Kinh Thánh Tân Ước chỉ vì ông có kế hoạch và sự chỉ dẫn dành cho họ phải không?
Tôi thách thức họ rằng, “Chúng ta được cho là những người của Kinh Thánh; chúng ta đừng giả vờ nữa!” Thật sự chúng tôi đã in quyển sổ đánh dấu ba lần rồi, bởi vì các tín hữu bắt đầu tặng chúng cho bạn bè và người thân trong nhà. Họ đã tin rằng chúng tôi nghiêm túc về việc học Kinh Thánh, đặc biệt khi tôi chọn giảng về những gì được đọc trong Kinh Thánh
Ông lấy những chủ đề giảng luận từ lịch đọc Kinh Thánh đó à?
Đây là một sự rèn luyện tốt cho tôi trong vai trò mục sư: việc giảng luận Kinh Thánh có hệ thống đưa chúng ta đến với những chủ đề và lẽ thật mà chúng ta không thường đề cập đến. Tôi bắt đầu giới thiệu những quyển sách về Kinh Thánh từ bục giảng, giúp các tín hữu biết mong chờ điều gì trong đoạn kinh thánh, giúp cho họ hiểu, thí dụ, tại sao sứ đồ Giăng viết sách phúc âm của ông. Các tín hữu trong hội thánh phản hồi rất tích cực với phương pháp này.
Thứ hai, chúng tôi quyết định nhóm vào tối thứ tư có súp và bánh sữa nhỏ, và chia ra thành nhiều nhóm để thảo luận những gì chúng tôi đã đọc. Một số người lo lắng về việc các nhóm sẽ hình thành như thế nào và ai sẽ dẫn dắt chúng, vì vậy chúng tôi nói: “Chúng ta chỉ đơn giản hóa nó. Chúng ta đã đọc Lời Chúa; chúng ta hãy nhóm nhau lại, ăn cùng nhau và chia sẻ Lời Ngài với nhau.” Đó là điều chúng tôi đã thực hiện. Và số người tham dự nhảy lên gần 50 mỗi tối thứ tư.
Còn trường học thì sao?Trong vòng chưa đầy 9 tháng, số học sinh đăng ký học đã tăng từ lúc kết thúc năm rồi là 103 lên 153, và những dấu hiệu chỉ ra rằng chúng tôi sẽ bắt đầu năm tới với 180 học sinh. Đức Chúa Trời đã đáp lời cầu nguyện của chúng tôi và những nhân viên sốt sắng tận tụy.
Câu chuyện trở nên rất riêng tư đối với ông, vì nó liên quan đến chính con trai ông. Xin cho chúng tôi biết thêm về cậu ấy.Đứa con trai 17 tuổi của tôi là một đứa trẻ tuyệt vời, nhưng nó đã quay đi khỏi những việc thuộc linh vì những việc rất đau đớn đã xảy ra trong đời nó. Khi Lachlan 14 tuổi, người bạn thân nhất của nó qua đời vì bệnh ung thư, mặc dù cả cộng đồng hội thánh đã cầu nguyện và cầu nguyện cho cậu ấy. Một đứa bạn trong cùng lớp đó cũng qua đời vì bệnh ung thư. Với một đứa trẻ 14 tuổi thì điều này khá là khó khăn. Rồi bà nội nó cũng được chẩn đoán là bị ung thư vú, và bà cũng qua đời.
Nó chuyển qua thể thao – nó là một cầu thủ bóng chày rất giỏi – và đắm mình vào trò chơi, thậm chí khiến cậu được chọn vào đội U18 trong khu vực. Nhưng khi sự thành công về bóng chày chất đống, nó chỉ cảm thấy thật sự, thật sự trống vắng. Ngày nọ, nó quyết định, “Cha luôn nói về việc đọc Kinh Thánh này, và những người khác nói về nó. Con đã phải mất điều gì vậy? Con sẽ làm việc này.” Vậy là nó bắt đầu học Kinh Thánh chỉ vào lần chúng tôi khởi động chương trình đọc Kinh Thánh này. Nó tìm thấy Chúa cho mình, và cuộc đời nó thay đổi hoàn toàn. Nó làm chứng tại một phiên thờ phượng ở trường, và kêu gọi những đứa trẻ khác cũng tìm kiếm Chúa nữa. Nó bảo chúng: “Tôi muốn bắt đầu một nhóm thanh niên như là một phần của việc nhóm lại tối thứ tư của hội thánh; hãy đến và gia nhập với tôi.” Mười hai hay mười ba đứa trẻ xuất hiện đêm đầu tiên, và hiện nay nhóm gần 30 em – một số không phải tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm và muốn chịu báp-têm.
Và không có gì đáng chú ý hơn là nhóm lại xung quan Kinh Thánh? Không có trò chơi, không có buổi hòa nhạc rock Cơ Đốc –
Không có gì khác. Súp và bánh sữa nhỏ. Dùng bữa cùng nhau và chia sẻ Lời Chúa.
Và những thiếu niên này tìm được sự thỏa lòng?
Chúng rất hào hứng tìm ra điều đó – hơn cả sự thỏa lòng nữa. Một số đứa đã tăng trưởng rất đáng kể trong việc tìm kiếm Đức Chúa Trời cho mình.
Ông đề cập đến yếu tố thứ ba dẫn đến phục hưng: vươn ra ngoài cộng đồng chúng ta.
Chúng tôi quyết định, “Chúng ta hãy xem liệu chúng tôi có tìm được một vài người dân thực sự cần giúp đỡ không.” Chúng tôi làm việc với một thiết bị chăm sóc y tế trong vùng để xác định những người không khỏe hay có nhu cầu về thuộc thể. Chúng tôi đưa một đội 20 người đến đó và trong một vài giờ biến đổi nơi ấy. Người ta hỏi chúng tôi, “Chúng tôi được gì?” Chúng tôi nói với họ, “Không phải là được gì. Với tư cách là một cộng đồng hội thánh chúng tôi tin rằng Đức Chúa Jêsus đến để hầu việc. Chúng tôi gọi mình là những môn đồ Ngài, chúng tôi đến đây chỉ để hầu việc. Và tôi mong ước rằng quý vị sẽ được phước nhờ những gì chúng tôi đã làm cho quý vị.” Chúng tôi nhận được rất nhiều những bức thư phản hồi từ những người chúng tôi đã phục vụ. Những người trẻ tham gia và thích thú làm một điều gì đó thực tiễn với đức tin của họ.
Tôi cảm nhận rằng Đức Chúa Trời chưa hoàn tất với cộng đồng của ông.
Tôi cho rằng Đức Chúa Trời có ý định làm chúng tôi thành những con người hầu cho Ngài muốn chúng tôi chia sẻ tình yêu Ngài. Nước chúng tôi khá là thế tục, nhưng khi chúng tôi trở thành những người cầu nguyện, khi chúng tôi tăng trưởng như những người học Lời Chúa, thì sự làm chứng của chúng tôi sẽ tạo nên một sự khác biệt thực tiễn, nhiệt thành trong đời sống của những người hàng xóm chúng tôi.
Thói quen nhóm lại để cầu nguyện đã được thiết lập vững vàng ở hội chúng của ông, hay là một điều mới mẻ?
Chúng tôi phải xây dựng thói quen này. Đơn giản chúng tôi thông báo rằng chúng tôi sẽ nhóm lại từ 6:30 đến 7:00 mỗi tối thứ ba. Chúng tôi không đòi hỏi một khoảng thời gian dài, nhưng chúng tôi chọn ra một khoảng thời gian cụ thể. Chúng tôi tập trung vào 2 việc, sự phục hưng dành cho hội thánh chúng tôi, và sự phục hưng cho trường học hội thánh. Chúng tôi cầu nguyện gần 12 tháng trong vai trò nhóm lãnh đạo trước khi chúng tôi bắt đầu nhìn thấy những kết quả đáng kể trong đời sống của hội thánh – chúng tôi vẫn cầu nguyện khi những kết quả này tiến triển.
Ông đã nhận được điều gì một cách riêng tư từ kinh nghiệm đó?
Tôi chỉ học được có một điều Đây là hội thánh của Đức Chúa Trời. Tôi cảm thấy áp lực nặng nề trong vai trò một vị mục sư phải thành công, nhưng chỉ sự hiện diện của Ngài mới mang đến thành công. Tôi là chủ tịch của hội đồng trường và cảm thấy rất nặng nề vì số lượng thành viên sụt giảm: chúng tôi cần 140 sinh viên có khả năng làm được, nhưng hoàn tất năm với con số 103. Khi chúng tôi cầu nguyện, chúng tôi chuyển những khó khăn lớn lao nhất của mình cho Đức Chúa Trời, và chúng tôi nói, “Những khó khăn này là của Ngài. Chúng con muốn làm những gì Ngài muốn chúng con làm. Đó là hội thánh và trường học của Ngài. Xin hãy nói cho chúng con biết chúng con phải đi đâu và phải làm gì.”
Hiện nay hội chúng của ông có 50 người đi ra mỗi tuần để dạy Kinh Thánh, nơi trước đây chỉ có bốn hoặc năm. Điều này bắt đầu như thế nào?
Một trong những điều tốt đẹp nhất đã xảy đến với chúng tôi là chương trình đọc Kinh Thánh. Tôi luôn tin rằng sự cầu nguyện và việc học Kinh Thánh là những yếu tố then chốt trong đời sống Cơ Đốc Nhân, và tôi đã giảng luận và cố khuyến khích người ta bằng Lời Chúa. Nhưng nếu người ta không đọc cho bản thân họ, thì nó cũng như là nhận một phần ăn qua loa vào buổi sáng Sa-bát và cố gắng sống cả tuần còn lại bằng chất dinh dưỡng của phần ăn đó. Tại một buổi hội thảo có vài nhà lãnh đạo tham dự chúng tôi đã nghe về một chương trình đọc Kinh Thánh. Vì vậy chúng tôi hỏi nhau: “Chúng ta có thể làm gì từ tháng 7 đến tháng 12 để khiến người ta tham gia đọc Kinh Thánh?” Chúng tôi quyết định, “Chúng ta hãy đọc Kinh Thánh Tân Ước.” Chúng tôi chia Kinh Thánh Tân Ước ra thành những phần đọc mỗi ngày – thường là một đoạn một ngày, đôi khi là hai đoạn. Và chúng tôi tặng mỗi người một quyển sổ đánh dấu mà trên đó chúng tôi in ba câu hỏi:Đức Chúa Trời đang phán riêng với quý vị điều gì qua những đoạn này? Quý vị nghĩ gì Chúa đang phán điều gì với chúng ta là một cộng đồng hội thánh? Và chúng ta có thể làm gì để đáp lại sự dẫn dắt của Đức Chúa Trời? Trong một vài tuần, bằng cách đưa tay chỉ ra rằng có 70 phần trăm hội chúng đang theo chương trình đọc Kinh Thánh này.
Bảy mươi phần trăm bắt đầu đọc Kinh Thánh Tân Ước chỉ vì ông có kế hoạch và sự chỉ dẫn dành cho họ phải không?
Tôi thách thức họ rằng, “Chúng ta được cho là những người của Kinh Thánh; chúng ta đừng giả vờ nữa!” Thật sự chúng tôi đã in quyển sổ đánh dấu ba lần rồi, bởi vì các tín hữu bắt đầu tặng chúng cho bạn bè và người thân trong nhà. Họ đã tin rằng chúng tôi nghiêm túc về việc học Kinh Thánh, đặc biệt khi tôi chọn giảng về những gì được đọc trong Kinh Thánh
Ông lấy những chủ đề giảng luận từ lịch đọc Kinh Thánh đó à?
Đây là một sự rèn luyện tốt cho tôi trong vai trò mục sư: việc giảng luận Kinh Thánh có hệ thống đưa chúng ta đến với những chủ đề và lẽ thật mà chúng ta không thường đề cập đến. Tôi bắt đầu giới thiệu những quyển sách về Kinh Thánh từ bục giảng, giúp các tín hữu biết mong chờ điều gì trong đoạn kinh thánh, giúp cho họ hiểu, thí dụ, tại sao sứ đồ Giăng viết sách phúc âm của ông. Các tín hữu trong hội thánh phản hồi rất tích cực với phương pháp này.
Thứ hai, chúng tôi quyết định nhóm vào tối thứ tư có súp và bánh sữa nhỏ, và chia ra thành nhiều nhóm để thảo luận những gì chúng tôi đã đọc. Một số người lo lắng về việc các nhóm sẽ hình thành như thế nào và ai sẽ dẫn dắt chúng, vì vậy chúng tôi nói: “Chúng ta chỉ đơn giản hóa nó. Chúng ta đã đọc Lời Chúa; chúng ta hãy nhóm nhau lại, ăn cùng nhau và chia sẻ Lời Ngài với nhau.” Đó là điều chúng tôi đã thực hiện. Và số người tham dự nhảy lên gần 50 mỗi tối thứ tư.
Còn trường học thì sao?Trong vòng chưa đầy 9 tháng, số học sinh đăng ký học đã tăng từ lúc kết thúc năm rồi là 103 lên 153, và những dấu hiệu chỉ ra rằng chúng tôi sẽ bắt đầu năm tới với 180 học sinh. Đức Chúa Trời đã đáp lời cầu nguyện của chúng tôi và những nhân viên sốt sắng tận tụy.
Câu chuyện trở nên rất riêng tư đối với ông, vì nó liên quan đến chính con trai ông. Xin cho chúng tôi biết thêm về cậu ấy.Đứa con trai 17 tuổi của tôi là một đứa trẻ tuyệt vời, nhưng nó đã quay đi khỏi những việc thuộc linh vì những việc rất đau đớn đã xảy ra trong đời nó. Khi Lachlan 14 tuổi, người bạn thân nhất của nó qua đời vì bệnh ung thư, mặc dù cả cộng đồng hội thánh đã cầu nguyện và cầu nguyện cho cậu ấy. Một đứa bạn trong cùng lớp đó cũng qua đời vì bệnh ung thư. Với một đứa trẻ 14 tuổi thì điều này khá là khó khăn. Rồi bà nội nó cũng được chẩn đoán là bị ung thư vú, và bà cũng qua đời.
Nó chuyển qua thể thao – nó là một cầu thủ bóng chày rất giỏi – và đắm mình vào trò chơi, thậm chí khiến cậu được chọn vào đội U18 trong khu vực. Nhưng khi sự thành công về bóng chày chất đống, nó chỉ cảm thấy thật sự, thật sự trống vắng. Ngày nọ, nó quyết định, “Cha luôn nói về việc đọc Kinh Thánh này, và những người khác nói về nó. Con đã phải mất điều gì vậy? Con sẽ làm việc này.” Vậy là nó bắt đầu học Kinh Thánh chỉ vào lần chúng tôi khởi động chương trình đọc Kinh Thánh này. Nó tìm thấy Chúa cho mình, và cuộc đời nó thay đổi hoàn toàn. Nó làm chứng tại một phiên thờ phượng ở trường, và kêu gọi những đứa trẻ khác cũng tìm kiếm Chúa nữa. Nó bảo chúng: “Tôi muốn bắt đầu một nhóm thanh niên như là một phần của việc nhóm lại tối thứ tư của hội thánh; hãy đến và gia nhập với tôi.” Mười hai hay mười ba đứa trẻ xuất hiện đêm đầu tiên, và hiện nay nhóm gần 30 em – một số không phải tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm và muốn chịu báp-têm.
Và không có gì đáng chú ý hơn là nhóm lại xung quan Kinh Thánh? Không có trò chơi, không có buổi hòa nhạc rock Cơ Đốc –
Không có gì khác. Súp và bánh sữa nhỏ. Dùng bữa cùng nhau và chia sẻ Lời Chúa.
Và những thiếu niên này tìm được sự thỏa lòng?
Chúng rất hào hứng tìm ra điều đó – hơn cả sự thỏa lòng nữa. Một số đứa đã tăng trưởng rất đáng kể trong việc tìm kiếm Đức Chúa Trời cho mình.
Ông đề cập đến yếu tố thứ ba dẫn đến phục hưng: vươn ra ngoài cộng đồng chúng ta.
Chúng tôi quyết định, “Chúng ta hãy xem liệu chúng tôi có tìm được một vài người dân thực sự cần giúp đỡ không.” Chúng tôi làm việc với một thiết bị chăm sóc y tế trong vùng để xác định những người không khỏe hay có nhu cầu về thuộc thể. Chúng tôi đưa một đội 20 người đến đó và trong một vài giờ biến đổi nơi ấy. Người ta hỏi chúng tôi, “Chúng tôi được gì?” Chúng tôi nói với họ, “Không phải là được gì. Với tư cách là một cộng đồng hội thánh chúng tôi tin rằng Đức Chúa Jêsus đến để hầu việc. Chúng tôi gọi mình là những môn đồ Ngài, chúng tôi đến đây chỉ để hầu việc. Và tôi mong ước rằng quý vị sẽ được phước nhờ những gì chúng tôi đã làm cho quý vị.” Chúng tôi nhận được rất nhiều những bức thư phản hồi từ những người chúng tôi đã phục vụ. Những người trẻ tham gia và thích thú làm một điều gì đó thực tiễn với đức tin của họ.
Tôi cảm nhận rằng Đức Chúa Trời chưa hoàn tất với cộng đồng của ông.
Tôi cho rằng Đức Chúa Trời có ý định làm chúng tôi thành những con người hầu cho Ngài muốn chúng tôi chia sẻ tình yêu Ngài. Nước chúng tôi khá là thế tục, nhưng khi chúng tôi trở thành những người cầu nguyện, khi chúng tôi tăng trưởng như những người học Lời Chúa, thì sự làm chứng của chúng tôi sẽ tạo nên một sự khác biệt thực tiễn, nhiệt thành trong đời sống của những người hàng xóm chúng tôi.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment