Về Chứng Thoát Vị và Đức Thánh Linh

Những gì tôi học về sự cứu rỗi trong vai trò một vị bác sỹ phẫu thuật
 
 
Là một bác sỹ phẫu thuật, nhiệm vụ của tôi là phải chữa lành những người thương tật.
 
Nhưng thậm chí sau khi dành phần lớn cuộc đời vào lò học viện đầy áp lực và ràng buộc với phòng phẫu thuật, thì những đôi tay tự cho là tài năng này thực sự có thể làm được nhưng chỉ là một ít đối với sự kết thúc đó. Tôi không thể chữa lành tinh thần. Tôi không thể chữa lành linh hồn. Thật ra, tôi không có khả năng chữa lành thân thể.

Nhờ tài năng thiên phú, tôi có thể cắt và may một cách khéo léo. Nhưng một sự lành lặn hoàn toàn phụ thuộc vào tự thân thể lành lại với nhau, kết hợp với vật liệu giả, hay tăng cường sự phản ứng miễn dịch sau khi ruột thừa bị hoại thư, túi mật sưng, hay khối ung thư bị cắt bỏ. Toàn bộ những điều này đòi hỏi hành động của những gì tôi gọi là ân huệ sinh học, sự diệu kỳ của cơ thể, khả năng Đức Chúa Trời ban cho để phục hồi và chiến thắng.
 
Chẳng có một người công bình, dẫu một người cũng không 
Câu nói châm biếm: “Hỡi thầy thuốc, hãy tự chữa lấy mình” (xin xem trong Lu-ca 4: 23) bộc lộ một lỗi căn bản rõ ràng đối với toàn bộ các bác sỹ nội quan. Chúng tôi làm việc để chữa lành người khác trong khi chính bản thân chúng tôi bị bệnh tật. Bệnh tật có thể ở trong thân thể của chính chúng tôi, cũng như chúng tôi nổi tiếng săn sóc cơ thể là đền thánh một cách nghèo nàn và có tuổi thọ được mong mỏi thấp hơn của một bệnh nhân trung bình. Thương tật bên trong này có thể được bày tỏ ra trong một tinh thần không vui vẻ, cảm giác không kiềm chế được, và thất bại trong mối quan hệ sâu sắc. Gần như chắc chắn điều này áp dụng cho linh hồn và mối quan hệ của chúng tôi với Đức Chúa Trời. Chúng tôi cần một Đấng Chữa Lành, và chúng tôi càng đi lang thang xa bao nhiêu, thì chúng tôi càng thương tật bấy nhiêu.

Trong một nỗ lực để lấy lại nhằm lấy lại khoảng cách đã bị mất, nhằm tìm lại và kinh nghiệm một lần nữa sự thật và phước hạnh đối với hy vọng về sự cứu rỗi trong Đức Chúa Jêsus Christ, tôi quay trở lại kho báu Lời Ngài và ánh sáng ban cho những người Cơ Đốc Phục Lâm như một dân tộc. Trong cuộc tìm kiếm này, tôi đã bị đánh hạ bởi bản tính phẫu thuật của công việc Đức Thánh Linh. “Sự thánh hóa của linh hồn nhờ Đức Thánh Linh giải phẫu là cấy bản tính của Đấng Christ trong con người.”1

Những thuật ngữ phẫu thuật được sử dụng ở đây là của bà Ellen White. Trái với cách dùng thông thường, các bác sỹ không thực hiện phẩu thuật; họ thực hiện bàn mổ.2 Vật ghép chất lạ vào trong cơ thể là một implant- trong dạng của miếng mắt lưới giả (prosthetic mesh), hợp kim giả, những mô được hiến tặng,… vv. Câu trích dẫn này làm nhớ lại nhiều chứng thoát vị mà tôi chữa trị khi tôi thực hành, và dẫn tôi so sánh việc phẫu thuật chữa trị chứng thoát vị với sự cứu rỗi.

Chứng thoát vị, như tội lỗi thì thông dụng đối với con người và được tìm thấy ở mọi lứa tuổi, giới tính, nơi chốn và các sắc dân trên thế giới. Có vô số biến chứng của chứng thoát vị, nhưng hầu hết thường xảy ra ở những vị trí thông thường- những khu vực yếu bẩm sinh hay được tạo nên, như là háng, rốn, và các vết sẹo phẫu thuật. Bất chấp những khác biệt của chúng, tất cả những chứng thoát vị mang nguy cơ chết người tiềm ẩn về việc bị nghẹt và chứng bị bóp nghẹt theo sau, bộ phận liên quan kẹt khi bị chứng thoát vị và khiến cho máu cung cấp có nguy cơ tiềm ẩn, theo thứ tự.
 
Được tha tội miễn phí nhờ vào ân điển Ngài 
Đối với những bệnh nhân được trình bày về điều kiện đe dọa cuộc sống này, việc chữa trị liên quan đến hai thành phần riêng biệt và quan trọng: giảm bớt và điều trị, có thể so sánh với hai thành phần của sự cứu rỗi về sự tha tội và nên thánh. Sự sống còn của cơ quan bị thoát vị phụ thuộc vào việc giảm bớt khẩn cấp bằng cách ấn nó trở lại vị trí giải phẫu học đúng.

Việc giảm bớt chứng thoát vị là một nghệ thuật, được học tập và rèn luyện trong nhiều năm. Thường thì tôi được kêu tới khoa cấp cứu để đánh giá các bệnh nhân với chứng thoát vị được cho là bị nghẹt, mà đã chống lại các nỗ lực kiên quyết nhất của phòng cấp cứu.

Tại sao họ gọi tôi? Tôi được gọi vì đôi tay tôi khéo léo hơn trong mặt này. Đôi tay tôi đã được luyện qua ngọn lửa của việc phẫu thuật; và đã chinh phục vô số chứng thoát vị, làm giảm chúng đi và thực hiện việc chữa trị đáng tin cậy nhất. Cũng một thể ấy, tất cả chúng ta đang chết về mặt thuộc linh và trong cõi đời đời, nếu như đôi bàn tay có đủ khả năng chạm đến. Không phải bàn tay của tôi, nhưng bàn tay Do Thái mang dấu đinh bị đâm xuyên từ trước đây. Ngài có thể cứu giúp. Ngài có thể cứu rỗi. Chỉ một mình Ngài có thể tha thứ cho linh hồn.
 
Và đây là ý muốn của Đức Chúa Trời, thậm chí sự nên thánh của quý vị 
Mặc dù việc giảm bớt chứng thoát vị giải quyết mối quan tâm đe dọa đến cuộc sống ngay lập tức qua việc phục hồi việc sắp xếp giải phẫu học đúng đắn và dòng chảy của máu, nó không giải quyết gì tới vấn đề căn bản- khiếm khuyết vật lý gây nên sự đau đớn rõ ràng đó. Nếu như chứng thoát vị chỉ được làm giảm đi, thì nó sẽ tái phát và có nguy cơ bị bóp nghẹt. Vì vậy điều kiện căn bản phải được chữa trị.

Việc chữa trị chứng thoát vị ngày nay căn bản liên quan đến việc cấy một mắt lưới- một miếng dạng tổ ong được dệt bằng pô-li-prô-pi-len, pô-li-este, prôtein liên kết dạng sợi, hay vật chất khác. Mắt lưới này được khâu đúng chỗ, nhưng sức mạnh thật sự của việc chữa trị có được qua những tuần lễ tiếp theo khi cơ thể hiệp nhất vào trong những khe hở của miếng mắt lưới. Cũng vậy, công việc của Đức Thánh Linh là giải phẫu, cấy vào không phải miếng mắt lưới mà là bản tính Đấng Christ. Việc lắp giả này thật sinh động, trên thực tế đây là một sự cấy mô sống. Như chồi ghép trên thân chính. “Hãy cứ ở trong ta, thì ta sẽ ở trong các ngươi.” Đức Chúa Jêsus phán (Giăng 15:4). Khi bản tính của Đức Chúa Jêsus được cấy vào trong tôi, khi mà qua quá trình hằng ngày (và cùng lúc đó cũng đau đớn) thì tôi tăng trưởng trong Ngài và Ngài tăng trưởng trong tôi, rồi thì tôi là một phần của Ngài và Ngài là một phần của tôi.
 
Không phải bởi việc làm, hầu cho không ai khoe mình 
Theo định kỳ, các bệnh nhân hỏi tôi họ nên tập thể dục như thế nào để chữa trị chứng thoát vị. Họ tin rằng vấn đề là ở chỗ một cơ bắp bị yếu mà việc tập lực có thể chữa trị được. Thật ra, khiếm khuyết không ở trong bản thân cơ bắp, nhưng ở trong mô liên kết có dạng tấm, mô liên kết, vốn tạo cho thành khoang bụng sức mạnh thật sự của nó. Đáng buồn thay, khi nó bị xé rách hay khứa sâu, thì cơ thể nói chung là không thể tự điều trị nếu không có sự can thiệp của một bác sỹ phẫu thuật, những người “một cơ hội để mổ là một cơ hội để chữa lành.”

Tôi không thể chữa cho bản thân mình, bất kể tôi có thực hành rèn luyện bao nhiêu đi nữa. Những nỗ lực lớn nhất của tôi tốt nhất cũng chỉ là băng giữ cho chứng thoát vị, một vật nối cơ học đơn thuần ấn trên chỗ thoát vị để làm giảm tối thiểu sự khó chịu và khiến cho chỗ lồi ra không được chú ý nhiều. Tôi cần Vị Bác Sỹ Phẫu Thuật Vĩ Đại, chỉ Ngài mới có thể chữa lành tôi.
 
Tôi đi, nhưng bởi Ân Điển Đấng Christ 
Mặc dù tất cả những phép loại suy cuối cùng thất bại, chúng ta hãy đóng lại phần kéo dài này bằng một bước xa hơn, nhìn xa khỏi điểm trung tâm của chúng ta để suy xét về những con cái đã bị mất của Đức Chúa Trời. Thay vì ngồi xét đoán và chỉ trích như những người tự cho mình là công bình làm, chúng ta hãy tiếp cận với các tội nhân như những người thân yêu của chúng ta bị chứng thoát vị. “Chúng ta phải định bản thân mình chống lại tội lỗi, như khi chúng ta chống lại bệnh tật, bằng cách bày tỏ sự dịu dàng và thương xót cho những người bị bệnh tật.”3 Và rồi chúng ta có thể trở thành những phái viên của ân điển đối với người sa ngã, không phải đẩy họ đi khỏi, nhưng kéo họ về Vị Bác Sỹ Phẫu Thuật Vĩ Đại. 
 
1Ellen G. White, Selected Messages, vol. 3, p. 198, cf. The Advent Review and Sabbath Herald, Dec. 4, 1894, and The Advent Review and Sabbath Herald, Apr. 9, 1895.
2Surgery is what a surgeon practices. An operation is what a surgeon performs. In this context, there is no such word as surgeries. In Great Britain, surgeries are treatment rooms. Neither an operation nor a patient is a case, but that’s another commentary.”—C. J. Allen, Archives of Surgery 131 (1996): 128.
3William Law in “A Serious Call to a Devout and Holy Life”
 
 
(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment