Tại sao tôi tin Đức Chúa Trời

Mỗi người phải cân nhắc chứng cớ. 
Gần đây, tôi thấy có sự nổi lên những cuộc chống đối Đức Chúa Trời và tôn giáo- bởi những người như Richard Dawkins (Sự lừa gạt của Đức Chúa Trời), Daniel Dennett (Phá vỡ bùa mê), Sam Harris (Sự kết thúc của đức tin), và Christopher Hitchens (Đức Chúa Trời không vĩ đại).
Là những tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm, chúng ta phải thừa nhận ngay rằng chúng ta không thể đưa Đức Chúa Trời vào trong một ống nghiệm chứng minh Ngài tồn tại nhờ các biện pháp khoa học. Đức Chúa Trời vượt khỏi chứng cớ. Chúng ta có khả năng hiểu về Đức Chúa Trời nhờ Ngài mở rộng sự mặc khải chính bản thân Ngài.

Ngoài ra, Đức Chúa Trời còn bày tỏ Ngài ra cho chúng ta qua (1) sự sáng thế (Sáng 1: 1), (2) qua thế giới tự nhiên (Thi thiên 19: 1); (3) cảm nhận của chúng ta về đạo đức và lòng khao khát bẩm sinh về sự thiêng liêng, và (4) qua Đức Chúa Jêsus, đỉnh điểm của việc Đức Chúa Trời bày tỏ Ngài ra (Giăng 1: 14; Hê 1: 1-3). Đức Chúa Trời không giải thích Ngài là ai. Mặc dù Đức Chúa Trời cho phép chúng ta nghi ngờ sự tồn tại của Ngài, Ngài vẫn cung cấp đầy đủ chứng cớ cho chúng ta tin, cũng để chúng ta không có lời bào chữa nào (Rô-ma 1: 19, 20).
Tôi xin phép chia xẻ một vài lí do tại sao tôi tin Đức Chúa Trời. 
1. Sự khởi đầu của mọi sự 
Hãy nghĩ đến thời khắc khởi đầu sự sống. Đức Chúa Trời tuyên bố chịu trách nhiệm trực tiếp trong việc tạo dựng trời đất (Sáng 1: 1-3; Ê-sai 45: 12, 18). Ngài tuyên bố đặt nền trái đất và định các hướng của nó (Gióp 38: 3-5). Ngài xác nhận rằng đã tạo nên các sinh vật ở dưới biển, chim trên trời, toàn bộ thú vật trên đất (Sáng 1: 20-21) và cuối cùng là loài người (Sáng 1: 27; Thi 139: 14). Bởi đức tin, chúng ta chấp nhận nguồn gốc thiêng liêng của sự sống, dựa trên chứng cớ trong Kinh Thánh nói về Đức Chúa Trời là Đấng Tạo Hóa và Đấng Nâng Đỡ cho vũ trụ (Hê 11: 1).

Con người ở mọi thời đại và ở mọi nơi trên trái đất có suy nghĩ về đạo đức- thậm chí ở những nơi bị cô lập và có văn hóa khác biệt nhất . Luật của Đức Chúa Trời ăn sâu vào trong lương tâm họ.
Tuy nhiên, nhiều người ngày nay đã chọn tin những điều khác. Vào ngày 10 tháng 9 năm 2008, hàng ngàn nhà khoa học đến từ 80 quốc gia đã họp nhau lại tại Tổ chức Âu Châu (European Organization) cho các thiết bị Nghiên Cứu Hạt Nhân ở Thụy Sỹ để bật máy gia tốc hạt mạnh nhất trên thế giới được biết đến như là Large Hadron Collider. Thí nghiệm ngụ ý chứng minh lý thuyết big bang về sự tạo thế và gián tiếp bác bỏ sự dạy dỗ trong kinh thánh về nguồn gốc thiêng liêng. Nhưng kết quả không như các nhà khoa học chờ đợi; và đối lập lại với những gì mà một số người sợ, không có vụ nổ nào cả, không có lỗ đen nuốt các phần của vùng, thế giới cũng không đến lúc cáo chung.
2. Các bằng chứng từ thế giới tự nhiên 
Trái đất có hơn 11.000 thú vật, bao gồm cả con người; 300.000 loài cây có hoa; 20.000 loài chim; và 5.000 loài bò sát. Chính hành tinh cũng là một ví dụ tuyệt vời của sự cực kỳ phức tạp; nó phải vừa đúng kích cỡ và vận tốc góc của nó phải chính xác để đảm bảo các mùa và tỉ lệ đất và nước cân bằng. Một sự can thiệp nhỏ nhất đối với chức năng toàn cầu phức tạp này của các sự vật mang ý nghĩa sống còn cho toàn thể sinh vật.

Cơ hội để toàn bộ sự phức tạp này xảy ra là bao nhiêu? Quá xa vời! Phải có sự khôn ngoan đằng sau tất cả những điều này. Và đối với tôi, điều đó là Đức Chúa Trời.


Bằng chứng về thế giới tự nhiên, mặc dù không có lời, nhưng hùng hồn (xem Thi 19: 1). Tuy nhiên vì bị biến dạng và băng hoại bởi tội lỗi (Công vụ 17: 27), chúng ta vẫn có thể nhìn thấy thế giới tự nhiên là một sự biểu hiện của Đức Chúa Trời (Rô-ma 1: 19, 20). 
3. Đạo đức và lòng mong mỏi bẩm sinh hướng về Đức Chúa Trời 
Con người ở mọi thời đại và ở mọi nơi trên trái đất có suy nghĩ về đạo đức- thậm chí ở những nơi bị cô lập nhất và có văn hóa khác biệt. Luật của Đức Chúa Trời ăn sâu vào trong lương tâm chúng ta (Rô-ma 2: 11-16). Mọi người biết rằng, “theo bản năng,” giết người khác là sai. Suy nghĩ về đạo đức đến từ đâu vậy? Từ Đức Chúa Trời, tôi tin như thế. Ngài là nền tảng của mọi đạo đức.

Cũng như đạo đức, niềm tin về sự tồn tại của thế giới thuộc linh và sự tồn tại của thế giới siêu nhiên cũng là một hiện tượng toàn cầu. Con người ở khắp mọi nơi thể hiện một số hình thức sùng đạo hay thờ phượng. Một số thờ phượng “chúa không biết,” như Phao-lô bảo dân thành A-thên (Công vụ 17: 22, 23). Tôi tin rằng, bản năng là một kết quả trực tiếp mà Đức Chúa Trời sở hữu để “khiến cho sự đời đời ở nơi lòng loài người” (Truyền đạo 3: 11). Chúng ta mộ đạo mãi mãi (Công vụ 17: 26, 27).

Về điều này, nhà toán học- tâm lý học và vật lý học người Pháp ông Blaise Pascal được cho là đã viết: “Có một Đức Chúa Trời tạo khoảng trống trong lòng của mỗi người mà không có vật thọ tạo có thể làm đầy, nhưng chỉ vì Đức Chúa Trời, Đấng Tạo Hóa, được biết đến qua Đức Chúa Jêsus” (Pansees). 
4. Chứng cớ từ Đức Chúa Jêsus 
Thậm chí thế giới tự nhiên và đời sống con người chỉ chúng ta hướng về, bao nhiêu đó không đủ để giúp chúng ta biết về Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn. Cao đỉnh của sự mặc khải Đức Chúa Trời đến với chúng ta qua Đức Chúa Jesus Christ (Hê 1: 1-3).

Hơn 300 chỗ trong Kinh Thánh Cựu Ước thiết lập các chứng cớ chỉ rằng Đấng Christ là Đấng Mê-si. Đức Chúa Jêsus là dòng dõi người nữ (Sáng 3: 15), được sinh ra bởi một nữ đồng trinh (Ê-sai 7: 14), ở thành phố Bết-lê-hem (Mi-chê 5: 2; Mat 2: 1; Giăng 7: 42). Ngài phải được gọi là Đức Chúa Trời (Thi 110: 1; Lu-ca 2: 11), Con Đức Chúa Trời (Thi 2: 7; I Sử 17: 11-14; Mat 3: 17; 16: 16; Mác 9: 7), và Em-ma-nu-ên –“Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta” (Ê-sai 7: 14; Mat 1: 23. Việc Ngài bị phản bội bởi một người bạn đã được tiên đoán (Thi 41: 9; Mat 10: 4) với giá 30 miếng bạc (Xa 11: 12; Mat 26: 15). Ngài bị các môn đồ mình bỏ rơi (Xa 13: 7; Mac 14: 50) và bị đóng đinh giữa những tên trộm cướp (Ê-sai 53: 12; Mat 27: 38). Và ngày thứ ba ngày sống lại từ cõi chết (Mat 16: 21; 17: 9, 22, 23; 20: 18, 19).

Cuộc đời, sự chết, sự sống lại là những sự thật được lịch sử nhìn nhận rõ ràng. Nhưng điều làm cho Đức Chúa Jesus độc đáo và khác biệt với tất cả những nhà lãnh đạo tôn giáo khác- bao gồm Đức Phật, Mohamed, Khổng Tử- là Ngài nhận mình là Đức Chúa Trời (Giăng 5: 17, 18; 8: 58; 10: 30-33).
Những gì chúng ta tin về Đức Chúa Jêsus Christ thực sự có ý nghĩa sống còn đối với chúng ta (Giăng 3: 36). 
Chúng ta có những lựa chọn nào? 
Có 3 lựa chọn ở trước chúng ta: Đức Chúa Jêsus là một kẻ nói dối, một người hoang tưởng, hoặc Ngài là Đức Chúa Trời. Nếu Đức Chúa Jêsus chủ ý nói dối về Thần Tính của Ngài, vậy thì Ngài chỉ là một kẻ giả hình, Ngài là xấu. Nếu Đức Chúa Jêsus thật lòng tin rằng Ngài là Đức Chúa Trời mặc dù Ngài không phải, vậy thì Ngài là một kẻ hoang tưởng. Nhưng nếu những điều Ngài thừa nhận là đúng- rằng Ngài là Con Đức Chúa Trời- chúng ta chối bỏ Ngài thì thật nguy hiểm.
Cuối cùng, điều này dẫn đến đức tin, vốn không xa lạ gì đối với mỗi chúng ta. Thí dụ, mỗi khi chúng ta đi máy bay, chúng ta thực hành một lượng đức tin, tin nơi con người và máy móc mà bản thân chúng ta không rành đến. Cuộc hành trình về thiên quốc an toàn hơn bất cứ chuyến bay nào. Đức Chúa Jesus là đường đi, lẽ thật và sự sống (Giăng 14: 6).
Đối với tôi, các bằng chứng thần hộ về Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jesus là đầy đủ để đảm bảo một sự vâng phục hoàn toàn về phần tôi. Và tin vào Đức Chúa Trời và Đức Chúa Jesus, Đấng được Đức Chúa Trời sai đến, là sự sống- sự sống đời đời. 
*Một phiên bản của bài báo này đã xuất hiện trên hồ sơ Tổng Hội Nam Thái Bình Dương, ngày 4 tháng 7 năm 2009. 

1
 Các ý tưởng sau được suy ra từ Josh McDowell, trong Evidence That Demands a Verdict: Historical Evidence for the Christian Faith, quyểnl. 1 (San Bernardino, Calif.: Here’s Life Publishers, Inc., 1986), trang. 103-107. 
2 Giăng 17:3.
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment