Câu hỏi thăm dò mà tất cả chúng ta phải đối diện
Tác giả: Mikulas Pavlik
Một ngày nọ, trong vai trò mục sư tôi bị dính vào một cuộc tranh cãi tại một cuộc họp nóng của ban ngành hội thánh.
Phần lớn thành viên trong ban bị bối rối nói cao giọng. Nhưng có một người đàn ông ngồi đó yên lặng, không phản hồi gì với vấn đề đang thảo luận. “Tại sao ông im lặng?” “Vâng,” ông đáp lại, “sự im lặng cũng có thể là một câu trả lời và là một ý kiến.”
Có thật vậy không? Sự im lặng đôi lúc cũng có thể là một ý kiến hay sự phản hồi không?
Khi tôi đọc câu chuyện Chúa Jêsus gặp gỡ các sứ đồ Ngài và những người khác sau khi sống lại, tôi để ý rằng rất ít sự việc được nói đến.
Khi còn là một cậu bé, tôi thường nghe đọc Phúc Âm trong hội thánh. Và tôi có thể nhớ suy nghĩ:“Tại sao Đức Chúa Jêsus không giảng một số bài về lễ nghi sau khi sống lại? Tại sao không ai hỏi Ngài về thế giới khác? Chuyện đã xảy đến như thế nào để Ngài sống lại từ trong mồ mả?”
Nếu tôi quan tâm đến những chi tiết này, quả hẳn các sứ đồ. Nhưng chúng ta chẳng thấy họ có câu hỏi nào. Thường chỉ có Đức Chúa Jesus nói thôi. Nhưng thậm chí Chúa cũng ít khi nói.
Phần lớn thành viên trong ban bị bối rối nói cao giọng. Nhưng có một người đàn ông ngồi đó yên lặng, không phản hồi gì với vấn đề đang thảo luận. “Tại sao ông im lặng?” “Vâng,” ông đáp lại, “sự im lặng cũng có thể là một câu trả lời và là một ý kiến.”
Có thật vậy không? Sự im lặng đôi lúc cũng có thể là một ý kiến hay sự phản hồi không?
Khi tôi đọc câu chuyện Chúa Jêsus gặp gỡ các sứ đồ Ngài và những người khác sau khi sống lại, tôi để ý rằng rất ít sự việc được nói đến.
Khi còn là một cậu bé, tôi thường nghe đọc Phúc Âm trong hội thánh. Và tôi có thể nhớ suy nghĩ:“Tại sao Đức Chúa Jêsus không giảng một số bài về lễ nghi sau khi sống lại? Tại sao không ai hỏi Ngài về thế giới khác? Chuyện đã xảy đến như thế nào để Ngài sống lại từ trong mồ mả?”
Nếu tôi quan tâm đến những chi tiết này, quả hẳn các sứ đồ. Nhưng chúng ta chẳng thấy họ có câu hỏi nào. Thường chỉ có Đức Chúa Jesus nói thôi. Nhưng thậm chí Chúa cũng ít khi nói.
Thời gian dành cho sự yên lặng
Trong Giăng đoạn 21, chúng ta đọc về một buổi họp mặt quan trọng ở tại biển Tiberias. Các sứ đồ, run rẩy sau một đêm lạnh giá, mệt mỏi và ngã lòng, chú ý rằng Đức Chúa Jêsus đứng trên bờ và nhanh chóng đến với Ngài. “Đức Chúa Jêsus phán rằng: ‘Hãy đem cá các ngươi mới đánh được đó lại đây’” (Câu 10). “Nhưng không một người môn đồ nào dám hỏi rằng: ‘Ngươi là ai? Vì biết quả rằng ấy là Chúa’” (Câu 12).
Quý vị có thể tưởng tượng chúng ta gặp Đức Chúa Jêsus im lặng như họ đã gặp không? Ấn tượng của tôi là chúng ta quen với việc nói chuyện hơn là im lặng. Chúng ta làm một điều gì đó, nói một câu gì đó thì dễ hơn là chỉ dành thời gian im lặng với Đức Chúa Jêsus.
Cuộc gặp gỡ tại bờ biển rất là lạ. Các sứ đồ lao đến Đức Chúa Jêsus, sưởi ấm bản thân họ bên đống lửa, và im lặng. Họ ở với Đức Chúa Jêsus là đủ rồi. Không ai hỏi bất cứ điều gì.
Chuyện xảy ra tương tự trên núi Hóa Hình, không ai hỏi gì cả. Không hỏi về Môi-se hay Ê-li. Tất cả đều im lặng, đơn giản tận hưởng thời gian với Đức Chúa Jêsus. “Lạy Chúa, chúng ta ở lại đây thì tốt lắm;” (Ma-thi-ơ 17: 4). Có vẻ như những gì họ đang kinh nghiệm loại trừ bất cứ câu hỏi nào, bất cứ nhu cầu nói chuyện nào.
Chuyện này chẳng phải cũng xảy ra với những người đang yêu sao? Chẳng phải sự im lặng đôi khi là nghệ thuật yêu đương cho đôi lứa hay sao? Là những người giảng đạo, một phần công việc của chúng tôi là lời nói- giảng đạo, dạy Kinh Thánh. Chúng tôi học về thuật hùng biện, nhưng chẳng ai dạy chúng tôi cách im lặng.
Có bao giờ quý vị đã thử ở một mình với Đức Chúa Jêsus và im lặng nhận ra sự hiện diện của Ngài chưa? Chỉ để kinh nghiệm rằng quý vị được yêu, Ngài ở cùng quý vị và biết mọi sự về quý vị. Không cần chứng tỏ bất cứ điều gì, không cần nói gì cả. Quý vị không cảm thấy rằng lời nói chỉ phá hỏng bầu không khí thôi sao? Rằng lời nói chỉ lấy đi điều gì đó từ bầu không khí đó sao?
Nếu mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời không có mức độ thân thiện này, vậy thì một điều gì đó quan trọng bị mất đi. Tôi rất muốn được kinh nghiệm một buổi sáng như thế với Đức Chúa Jêsus. Để kinh nghiệm sự hiện diện im lặng của Ngài, khi mà sự im lặng nói lớn tiếng hơn những lời hùng hồn nhất. Đây là lúc để giới thiệu lại mức độ thân thiện này cho mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời. Hầu cho những lời cầu nguyện, bài giảng và toàn bộ chức vụ của chúng ta có thể trở nên một cuộc gặp gỡ thật và sống với Đấng Christ.
Quý vị có thể tưởng tượng chúng ta gặp Đức Chúa Jêsus im lặng như họ đã gặp không? Ấn tượng của tôi là chúng ta quen với việc nói chuyện hơn là im lặng. Chúng ta làm một điều gì đó, nói một câu gì đó thì dễ hơn là chỉ dành thời gian im lặng với Đức Chúa Jêsus.
Cuộc gặp gỡ tại bờ biển rất là lạ. Các sứ đồ lao đến Đức Chúa Jêsus, sưởi ấm bản thân họ bên đống lửa, và im lặng. Họ ở với Đức Chúa Jêsus là đủ rồi. Không ai hỏi bất cứ điều gì.
Chuyện xảy ra tương tự trên núi Hóa Hình, không ai hỏi gì cả. Không hỏi về Môi-se hay Ê-li. Tất cả đều im lặng, đơn giản tận hưởng thời gian với Đức Chúa Jêsus. “Lạy Chúa, chúng ta ở lại đây thì tốt lắm;” (Ma-thi-ơ 17: 4). Có vẻ như những gì họ đang kinh nghiệm loại trừ bất cứ câu hỏi nào, bất cứ nhu cầu nói chuyện nào.
Chuyện này chẳng phải cũng xảy ra với những người đang yêu sao? Chẳng phải sự im lặng đôi khi là nghệ thuật yêu đương cho đôi lứa hay sao? Là những người giảng đạo, một phần công việc của chúng tôi là lời nói- giảng đạo, dạy Kinh Thánh. Chúng tôi học về thuật hùng biện, nhưng chẳng ai dạy chúng tôi cách im lặng.
Có bao giờ quý vị đã thử ở một mình với Đức Chúa Jêsus và im lặng nhận ra sự hiện diện của Ngài chưa? Chỉ để kinh nghiệm rằng quý vị được yêu, Ngài ở cùng quý vị và biết mọi sự về quý vị. Không cần chứng tỏ bất cứ điều gì, không cần nói gì cả. Quý vị không cảm thấy rằng lời nói chỉ phá hỏng bầu không khí thôi sao? Rằng lời nói chỉ lấy đi điều gì đó từ bầu không khí đó sao?
Nếu mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời không có mức độ thân thiện này, vậy thì một điều gì đó quan trọng bị mất đi. Tôi rất muốn được kinh nghiệm một buổi sáng như thế với Đức Chúa Jêsus. Để kinh nghiệm sự hiện diện im lặng của Ngài, khi mà sự im lặng nói lớn tiếng hơn những lời hùng hồn nhất. Đây là lúc để giới thiệu lại mức độ thân thiện này cho mối quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời. Hầu cho những lời cầu nguyện, bài giảng và toàn bộ chức vụ của chúng ta có thể trở nên một cuộc gặp gỡ thật và sống với Đấng Christ.
Thời gian dành cho lời nói
Tuy nhiên, buổi điểm tâm sáng hôm ấy không kết thúc trong yên lặng. Trong sự yên lặng, Đức Chúa Jêsus hỏi một câu: “Ngươi yêu ta chăng?” (xin xem Giăng 21: 15)
Ngài hỏi Phi-e-rơ, nhưng tiếng vọng vẫn vang đến tôi: “Ngươi yêu ta chăng?” Tim Phi-e-rơ ngừng đập. Ông không mong mỏi bất cứ điều gì ngoại trừ một câu hỏi thân mật và gây lo lắng. Đức Chúa Jêsus hỏi, “Ngươi yêu ta chăng?” và câu trả lời cho câu hỏi này điều kiện tiên quyết trong chức vụ của chúng ta, và cũng là điều kiện tiên quyết dành cho Cơ Đốc giáo.
Tại sao?
Đức Chúa Jêsus hỏi Phi-e-rơ, “Ngươi yêu ta chăng?” Và chúng ta nên chú ý chỉ khi chắc chắn về tình yêu của Phi-e-rơ thì Ngài giao phó ông vào trong chức vụ: “Hãy chăn những chiên con ta” (Câu 15).
Thứ tự thì rất quan trọng. Nếu như không yêu thì không thể hầu việc được. Nếu quý vị phục vụ mà không có tình yêu thương, quý vị có thể làm trọn những hoài bão cá nhân của mình, có thể là khát vọng về quyền lực, nhưng không phải là sứ mạng của Đấng Christ. Rất thường xuyên trong lịch sử, một chức vụ không tình yêu thương trở nên một hình thức “được thánh hóa” của áp bức và chế độ chuyên quyền.
Ngày nay chúng ta được Đức Chúa Jêsus mời một cách tượng trưng để hiệp chung với Ngài tại bờ biển Tiberias. Ngài đã chuẩn bị cá và bánh cho chúng ta. Và Ngài mời chúng ta vào giây phút yên lặng với Ngài. “Hãy lại mà ăn. Nhưng không một người môn đồ nào dám hỏi rằng: Ngươi là ai? Vì biết quả rằng ấy là Chúa.” (Câu 12).
Chúng ta cũng biết rằng Đức Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, nếu không thì chúng ta đã không thực hiện những gì chúng ta làm. Nhưng điều đó không đủ. Đức Chúa Jêsus hỏi một câu hỏi nữa: “Miki Pavlik, ngươi yêu ta chăng?”
Câu hỏi như thế khiến bối rối và phiền não. Đối với tôi, cũng như Phi-e-rơ. Tôi thích Đức Chúa Jesus hỏi thế này hơn: “Con có đi nhà thờ không, Mikulas Pavlik? Con chuẩn bị làm báp-têm cho bao nhiêu người? Con là thành viên của bao nhiêu ủy ban?” Tôi thích chỉ cho Đức Chúa Jêsus những công việc tôi làm xong. Những việc mà tôi làm tốt, những gì có thể đo lường được. Tôi muốn nói với Ngài những gì tôi đạt được.
Nhưng có vẻ như Đức Chúa Jêsus không lắng nghe tôi: “Đó không phải những gì mà ta đang hỏi. Ta hỏi ngươi một câu khác: Ngươi yêu ta chăng?”
“Chúa ơi, con là mục sư, trưởng ban biên tập, giám đốc khoa, tổng hội trưởng liên hiệp hội; thư ký tổng hội, hiệu trưởng trường đạo; con hướng dẫn những chiến dịch truyền giáo thành công; con làm việc với thanh niên, con gây dựng một hội thánh mới…”
“Ta xem trọng những điều đó, nhưng đó không phải là những gì ta đang hỏi đến. Câu hỏi của ta là: Ngươi yêu ta chăng?”
Ngài hỏi Phi-e-rơ, nhưng tiếng vọng vẫn vang đến tôi: “Ngươi yêu ta chăng?” Tim Phi-e-rơ ngừng đập. Ông không mong mỏi bất cứ điều gì ngoại trừ một câu hỏi thân mật và gây lo lắng. Đức Chúa Jêsus hỏi, “Ngươi yêu ta chăng?” và câu trả lời cho câu hỏi này điều kiện tiên quyết trong chức vụ của chúng ta, và cũng là điều kiện tiên quyết dành cho Cơ Đốc giáo.
Tại sao?
Đức Chúa Jêsus hỏi Phi-e-rơ, “Ngươi yêu ta chăng?” Và chúng ta nên chú ý chỉ khi chắc chắn về tình yêu của Phi-e-rơ thì Ngài giao phó ông vào trong chức vụ: “Hãy chăn những chiên con ta” (Câu 15).
Thứ tự thì rất quan trọng. Nếu như không yêu thì không thể hầu việc được. Nếu quý vị phục vụ mà không có tình yêu thương, quý vị có thể làm trọn những hoài bão cá nhân của mình, có thể là khát vọng về quyền lực, nhưng không phải là sứ mạng của Đấng Christ. Rất thường xuyên trong lịch sử, một chức vụ không tình yêu thương trở nên một hình thức “được thánh hóa” của áp bức và chế độ chuyên quyền.
Ngày nay chúng ta được Đức Chúa Jêsus mời một cách tượng trưng để hiệp chung với Ngài tại bờ biển Tiberias. Ngài đã chuẩn bị cá và bánh cho chúng ta. Và Ngài mời chúng ta vào giây phút yên lặng với Ngài. “Hãy lại mà ăn. Nhưng không một người môn đồ nào dám hỏi rằng: Ngươi là ai? Vì biết quả rằng ấy là Chúa.” (Câu 12).
Chúng ta cũng biết rằng Đức Chúa Jêsus là Đức Chúa Trời, nếu không thì chúng ta đã không thực hiện những gì chúng ta làm. Nhưng điều đó không đủ. Đức Chúa Jêsus hỏi một câu hỏi nữa: “Miki Pavlik, ngươi yêu ta chăng?”
Câu hỏi như thế khiến bối rối và phiền não. Đối với tôi, cũng như Phi-e-rơ. Tôi thích Đức Chúa Jesus hỏi thế này hơn: “Con có đi nhà thờ không, Mikulas Pavlik? Con chuẩn bị làm báp-têm cho bao nhiêu người? Con là thành viên của bao nhiêu ủy ban?” Tôi thích chỉ cho Đức Chúa Jêsus những công việc tôi làm xong. Những việc mà tôi làm tốt, những gì có thể đo lường được. Tôi muốn nói với Ngài những gì tôi đạt được.
Nhưng có vẻ như Đức Chúa Jêsus không lắng nghe tôi: “Đó không phải những gì mà ta đang hỏi. Ta hỏi ngươi một câu khác: Ngươi yêu ta chăng?”
“Chúa ơi, con là mục sư, trưởng ban biên tập, giám đốc khoa, tổng hội trưởng liên hiệp hội; thư ký tổng hội, hiệu trưởng trường đạo; con hướng dẫn những chiến dịch truyền giáo thành công; con làm việc với thanh niên, con gây dựng một hội thánh mới…”
“Ta xem trọng những điều đó, nhưng đó không phải là những gì ta đang hỏi đến. Câu hỏi của ta là: Ngươi yêu ta chăng?”
Câu hỏi giữ tôi tỉnh thức
Tôi có yêu Đức Chúa Jêsus không? Câu hỏi này đánh thức tôi dậy nửa đêm. Tôi không có can đảm để trả lời có. Tôi cảm thấy như Phi-e-rơ. Tôi im lặng. Tôi hiểu câu hỏi này quá nghiêm trọng, quá quan trọng để trả lời tùy tiện, theo cách không được chuẩn bị trước.
Chúng ta có thể yêu Đức Chúa Trời bằng cách nào? Từ khi còn thơ ấu tôi đã được dạy là vâng phục Đức Chúa Trời, kính sợ Ngài. Nhưng còn yêu Ngài thì sao? Chỉ có rất ít người dạy dỗ tôi về điều này.
Nhưng Đức Chúa Jêsus kiên quyết trong việc hỏi câu này- hết lần này đến lần khác: “Ngươi yêu ta chăng?” Thật không dễ cho tôi trả lời câu này, cũng như Phi-e-rơ vậy. Và nếu tôi không chắc rằng Đức Chúa Jêsus yêu tôi, Ngài yêu tôi trước, tôi sẽ không bao giờ có thể nói, “Lạy Chúa, phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa.” (Câu 15)
Chúng ta có thể yêu Đức Chúa Trời bằng cách nào? Từ khi còn thơ ấu tôi đã được dạy là vâng phục Đức Chúa Trời, kính sợ Ngài. Nhưng còn yêu Ngài thì sao? Chỉ có rất ít người dạy dỗ tôi về điều này.
Nhưng Đức Chúa Jêsus kiên quyết trong việc hỏi câu này- hết lần này đến lần khác: “Ngươi yêu ta chăng?” Thật không dễ cho tôi trả lời câu này, cũng như Phi-e-rơ vậy. Và nếu tôi không chắc rằng Đức Chúa Jêsus yêu tôi, Ngài yêu tôi trước, tôi sẽ không bao giờ có thể nói, “Lạy Chúa, phải, Chúa biết rằng tôi yêu Chúa.” (Câu 15)
Mikulas Pavlik là tổng hội trưởng liên hiệp hội Czecho-Slovakian, có tổng hành dinh tại cộng hòa Czech.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment