Tác giả: Nancy Weber Vyhmeister
Trong chuyến đi dự lễ sum họp gia đình Vyhmeister ở Argentina, tôi cùng gia đình đã quan sát hai Sứ Mạng Truyền Giáo.
Trụ sở hội truyền giáo này là một trong số vài trụ sở ở vùng này; nó được thành lập bởi hai vị linh mục dòng Jesuit vào năm 1610. Việc này nhằm giúp những người thổ dân Guarani trở thành Cơ Đốc Nhân, học đọc học viết, và có được kỹ năng mua bán. Vào giữa thế kỷ 18 có khoảng 3.000 người da đỏ sống tại trụ sở này, dự tiệc chia tay của Chúa mỗi ngày, học và thực hành việc xây cất, cùng các kỹ năng nông nghiệp, hành xử như những Cơ Đốc Nhân. Khi người ta còn ở trong trụ sở họ được an toàn khỏi những kẻ cướp và có thể giữ một tiêu chuẩn sống đứng đắn.
Vào năm 1747 những người dòng Jesuit được chính quyền thuộc địa ra lịnh rời khỏi Argentina và những thổ dân da đỏ trở về nhà ở trong rừng. Không còn trường học. Không còn lễ kỉ niệm Chúa chia tay. Không còn việc làm. Không còn trụ sở truyền giáo. Tòa nhà bị phá hủy vào năm 1817 và bị mất vào trong rừng năm 1897. Việc phục hồi lại đống đổ nát bắt đầu vào năm 1940. San Ignacio Miní hiện nay được xem là Địa Điểm Di Sản Thế Giới bởi Unesco (Tổ Chức Giáo Dục, Khoa Học, và Văn Hóa Liên Hiệp Quốc).
Khi chúng tôi bước trên mảnh đất trụ sở truyền giáo chúng tôi cố gắng xây dựng lại quá khứ. Có phải những người dân da đỏ này thực sự trở thành Cơ Đốc Nhân không? Chuyện gì đã có lần xảy ra với Cơ Đốc Giáo của họ khi họ trở vào rừng? Có vẻ như là trụ sở truyền giáo này, và những trụ sở như thế, đã ngưng lại khi các nhà lãnh đạo tôn giáo trở về Châu Âu.
Nhiều người theo phái Luther tị nạn ở Nga dười thời của Catherine The Great. Vào nửa cuối thế kỷ 18 họ cảm thấy một áp lực gia tăng của việc tìm một cuộc sống tốt hơn ở nơi nào đó khác. Một số đi đến Brazil, số khác đi đến Argentina, và số khác nữa đi đến Hoa Kỳ. Hầu hết là nông dân và rất sốt sắng về đạo.
Ông Riffle và gia đình nghe về sứ điệp Cơ Đốc Phục Lâm ở Kansas. Ông Riffle càng học nhiều bao nhiêu thì ông càng muốn chia sẻ niềm tin vững chắc của mình với bạn bè ở Argentina, nơi mà ông đã sống vài năm. Vào đầu năm 1890 ông và gia đình, cùng với một vài gia đình khác đi tàu đến Buenos Aires. Từ đó, họ đi thuyền trên sông Paraná đến Diamante. Ông Riffle và nhóm của ông đã gặp một xe ngựa truyền thống Nga và bạn của họ là Reinhardt Hetze tại cảng vào một buổi chiều thứ sáu. Họ nói về ngày Sa-bát trên đường từ nhà đến Camarego – chỉ khoảng 15 dặm (25 km), nhưng là một chuyến đi dài vào thời đó. Vào lúc ông Hetze đánh xe vào trong sân mình, ông đã sửa soạn tâm trí mình. Ông sẽ giữ ngày Sa-bát.
Ông Riffle và Hetze bắt đầu giảng trong vòng những người định cư Đức gốc Nga và sớm có một nhóm những người trở lại đạo. Ông Hetze làm báp-tem cho chọ ở một nhánh sông gần đó, và họ bắt đầu nhóm lại thường xuyên. Chỉ trong năm 1894, Toàn Cầu Tổng Hội đã điều ông Frank Westphal để tổ chức 36 tín hữu thành một hội thánh địa phương. Rồi ông Westphal rời hội thánh mới được thành lập để củng cố những tín đồ mới, và ông Hetze tiếp tục giảng và làm báp-tem. Những tín đồ mới xây dựng một ngôi nhà thờ nhỏ, hiện nay là nhà bảo tàng mà chúng tôi thăm viếng. Vào năm 1896 khoảng 150 người tham dự cuộc nhóm trại đầu tiên ở Crespo.
Từ ngôi trường này, các nhân sự đã tỏa đi khắp vùng Châu Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha. Vượt khỏi đó, họ đã đi đến Châu Phi, Châu Á, Châu Âu và Hoa Kỳ. Ngoài các sinh viên tốt nghiệp để thành nhân sự hội thánh, hàng ngàn sinh viên tốt nghiệp khác đã ủng hộ hội thánh trong vai trò những thành viên không chính thức.
Ngày nay các sinh viên từ UAP tiếp tục truyền thống của trụ sở truyền giáo. Việc tham gia vào chương trình truyền giáo sinh viên được khuyến khích và thậm chí bắt buộc trong một số chương trình. Trong khắp nước Argentina những hoạt động của các tín đồ hội thánh mang vào những thành viên mới. Một ví dụ cho những hoạt động này là vào ngày 31 tháng 7 năm 2010, hơn 400 tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm từ Buenos Aires và UAP cùng đổ về thành phố Rosario để giúp các tín hữu địa phương với “Ảnh Hưởng Rosario.” Vào ngày Sa-bát đó, có khoảng 120.000 quyển sách được phát trong khắp thành phố trước khi các tín đồ nhóm lại cho việc cử hành vào buổi chiều các hoạt động trong ngày.
Hai trụ sở truyền giáo. Hai kết quả. Sự khác nhau? Việc tham gia không chuyên. Trong trụ sở truyền giáo của dòng Jesuit các vị linh mục là những nhà lãnh đạo tôn giáo duy nhất. Trong trụ sở truyền giáo Cơ Đốc Phục Lâm có một vài mục sư được trả lương trong nhiều năm, và truyền thống về sự tham gia không chuyên phát triển.
Có lẽ chúng ta ở trong một thế giới phát triển cần nhớ rằng mục sư không phải là hội thánh. Mà chúng ta, các tín hữu, mới là hội thánh.
For Để có thêm thông tin về Trường Đại Học Cơ Đốc Phục Lâm River Plate, hay Universidad Adventista del Plata, xin vào www.uapar.edu/es.
Được nuôi nấng là một đứa trẻ thuộc hội truyền giáo, bà Nancy Weber Vyhmeister, một giáo sư đã nghỉ hưu của Đại Học Andrews, hiện nay xúc tiến công tác truyền giáo ở Yucaipa, California, nơi bà sống.
s.
Được nuôi nấng là một đứa trẻ thuộc hội truyền giáo, bà Nancy Weber Vyhmeister, một giáo sư đã nghỉ hưu của Đại Học Andrews, hiện nay xúc tiến công tác truyền giáo ở Yucaipa, California, nơi bà sống.
s.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment