Lễ Vượt Qua Đầu Tiên của Ngài

 
 
Đây là một câu hỏi hấp dẫn: Đức Chúa Jêsus biết gì về chức vụ Ngài, và khi nào Ngài biết về chức vụ ấy? Sau đây là câu chuyện tưởng tượng về việc Đức Chúa Jêsus nhận biết rõ ràng Đền Thờ trong khi Ngài mừng Lễ Vượt Qua đầu tiên trong vai trò một “người con của luật pháp” ở thành Giê-ru-sa-lem. Câu chuyện này dựa trên miêu tả của bà Ellen White về Đền Thờ, những ghi chép của người Do Thái trong thời đó, và nghiên cứu hiện tại về kiến trúc Đền Thờ. Chúng ta hãy cùng lên đường từ Na-xa-rét đến thành Giê-ru-sa-lem và tìm hiểu, với Đức Chúa Jêsus, không chỉ là vẻ đẹp nhưng còn có tầm quan trọng của Đền Thờ nữa.
Ban Biên Tập
 
Cậu bé Jêsus đang trên chuyến hành trình vất vả từ thành Na-xa-rét đến thành Giê-ru-sa-lem. Cậu bé 12 tuổi hiện là “đứa con của luật pháp.” Không chỉ là hình thức nghi lệ, mà đây là việc mừng Lễ Vượt Qua đầu tiên của Cậu ở thành Giê-ru-sa-lem! Trong giai đoạn trưởng thành, Cậu bắt đầu cảm nhận trách nhiệm tối thượng của mình là vâng giữ luật pháp và Cha Trời.

Nhóm dừng lại ở những nơi quen thuộc với tổ phục của họ: Đô-than, Shi-kha, Bê-tên – họ kể chuyện ở khắp nơi. Nhiều lần họ tìm chỗ trọ trong nhà quán. Đôi khi họ ngủ dưới trời sao. Những chàng trai tận hưởng không khí đêm, hương thơm cây mù-tạc, tiếng bồ câu gù.

Vào ngày thứ năm, những người hành hương đến thủ đô. Cậu bé Jêsus háo hức nhìn xem thành Giê-ru-sa-lem. “Không phải hôm nay,” ông Giô-sép nói. “Chúng ta sẽ qua đêm với những người bà con ở làng Em-ma-út.”

“Vâng,” bà Ma-ri tiếp. “Chúng ta phải tắm và giặt quần áo mình.”

Làng Em-ma-út đầy khách hành hương. Một số đã trải qua hàng tuần đi bộ vất vả hay đi thuyền. Họ đến từ những quốc gia lân cận, từ Ai-Cập, và thậm chí từ La-mã để chiêm ngưỡng “tòa nhà đẹp đẽ nhất thế giới.” Đền Thờ thánh tại Giê-ru-sa-lem. “Chẳng phải Gai-út, người La-mã, đã miêu tả như thế sao?” ông Giô-sép quan sát.

Khi những khách hành hương lên đến đỉnh núi Ô-li-ve, một phụ nữ cất tiếng hát: “Hỡi Giê-ru-sa-lem, chân chúng ta dừng lại. Trong các cửa ngươi…Nguyện sự hòa bình ở trong vách tường ngươi, sự thới thạnh trong các cung ngươi!” (Thi 122: 2-7). Mọi người đồng thanh trong bài Thi Thiên.

Không phải là ngọn núi, nhưng là cảnh tượng. Chót vót trên thành phố là những kỳ quan cao ngất, những bức tường phủ vàng của nó phản chiếu mặt trời đang mọc. Một vầng đá cẩm thạch chói lóa vươn đến bầu trời. Thật là hùng vĩ! Khi lớn lên Đức Chúa Jêsus nghe về Đền Thờ. Người Do Thái ở mọi nơi tự hào về vẻ đẹp của nó. Một thầy ra-bi vĩ đại đã miêu tả nó “là ánh sáng của thế gian”! Nhưng thậm chí ngôn ngữ khuếch đại nhất cũng không chuẩn bị nổi cho những khách hành hương về một thắng cảnh.

Nhóm gặp một thầy tế lễ già thích nói về Đền Thờ. “Vua Hê-rốt mở rộng khuôn viên đền thờ gấp đôi,” thầy tế lễ giảng giải. “Ông ấy muốn phục hồi Đền Thờ - như trong thời vua Sa-lô-môn. Ông gia tăng chiều cao từ 60 cubit do vua Si-ru định lên đến 100 cubit1, thêm những phòng chung quanh và phía trên đền thánh, những sân và tòa nhà mới dành cho người ngoại. Ông đã dùng 10.000 thợ xây đá và thợ mộc. Vua Hê-rốt ước ao Do Thái giáo trở thành tôn giáo của thế giới. Khi Đấng Mê-si-a đến, chẳng phải chúng ta sẽ cai trị thế gian sao? Nhưng hãy theo tôi: từ điểm này chúng ta có thể thấy nơi hương được đốt lên mỗi ngày, tức nơi thánh.” Đền Thờ thì rất cao!” Cậu bé la lên với mẹ mình. “Và hãy nhìn vào những cây cột! Và đây có phải là cây nho bằng vàng mà mẹ đã kể với con không?”

“Đúng vậy,” thầy tế lễ cắt ngang. “Mỗi chùm nho có kích thước bằng một người. Đó là một món quà từ vua Hê-rốt, nhưng các cá nhân từ chung quanh đế quốc đóng góp một lá nho. Hãy nhìn xem một cách cẩn thận. Các người có thể nhìn thấy bức màn thánh. Nó dài 40 cubit và rộng 20 cubit. Thật ra có 2 bức màn, cách nhau một khoảng. Trong ngày Đại Lễ Chuộc Tội, thầy tế lễ thượng phẩm đi qua bức màn thứ nhất, bước giữa 2 bức màn cho đến bên kia, rồi bước vào Nơi Chí Thánh. Những tấm màn mới được làm mỗi năm bởi 82 trinh nữ, được cẩn thận chọn lựa cho nhiệm vụ này. Ba trăm thầy tế lễ được cần để giặt chúng.”

“Xem kìa!” một khách hành hương kêu lên. “Đó có phải là bàn thờ không? Nó thật lớn!”2
“Thật thế!” Thầy tế lễ nói. “Bằng cách đó, tất cả có thể nhìn thấy của lễ hy sinh. Và hãy chú ý đến những ngọn lửa. Hai luôn luôn cháy, bốn cháy trong những ngày lễ.” Người ta từ muôn hướng đang kéo về trên những bậc thang rộng trước cổng đôi nguy nga, hướng xuống bức tường phía Nam.

“Đó là của lễ hy sinh buổi sáng,” Ma-ri nói. “Chúng ta phải nhanh lên!”
Bước vào cổng bên tay phải, họ đi lên qua một đường hầm được thắp sáng và trang trí đẹp đẽ, và hiện ra trên đỉnh Đền Thờ.

Trong lúc những tín đồ Do Thái giáo hướng về Đền Thờ, những khách viếng người ngoại quay sang Cổng Vòm Hoàng Gia. Có một bức tường thấp, gọi là soreg, bao chung quanh sân nhà quán. Những tấm bảng bằng 3 ngôn ngữ cảnh báo những người không phải dân Do Thái thì không được bước vào – “e phải chịu nỗi đau của sự chết.”

Khi bước gần Cổng Vòm vua Sa-lô-môn, gia đình này đến ngân khố, cũng được biết đến là Sân Dành cho Phụ Nữ. Bước lên để vào trong vòng rào rộng lớn, họ nhìn thấy ban nhạc người Lê-vi, được một dàn nhạc hỗ trợ, hình thành trên một dãy 15 nấc thang hình bán nguyệt. Từ đỉnh tháp của Đền Thờ những người đàn ông với các cây kèn bằng bạc kêu gọi những người thờ phượng cử hành lễ dâng buổi sáng. Ban nhạc dùng dàn nhạc chơi Thi Thiên được chọn cho ngày thứ nhất. “Đất và muôn vật trên đất, thế gian và những kẻ ở trong đó, đều thuộc về Đức Giê-hô-va” (Thi Thiên 24: 1).

Sân trong, với những ban-công được dựng nên dành cho phụ nữ ở ba phía, được xếp với những hộp hình dạng như kèn. Đàn ông ở lại trên nền ở dưới đất. Qua một cổng đẹp người ta bước vào trong Sân của người Y-sơ-ra-ên, nơi chiên con bị giết làm của lễ chuộc tội. Được cha đặt tay lên vai, cậu bé nhìn thấy huyết chiên con được hứng trong một cái chậu và được đưa cho một thầy tế lễ. Một hàng thầy tế lễ chân trần chuyền những cái chậu có huyết ra, thay đổi hàng những cái chậu đã được đổ đầy bằng những chậu trống khi những chậu trống nầy được chuyền lại để chuẩn bị cho những lễ thiêu kế tiếp. Khi thầy tế lễ ở gần bàn thờ nhất nhận của lễ, một tiếng kèn trổi lên và ông đặt nó xuống. Cậu bé khóc. Có phải Cậu cho rằng Mình là Chiên Con của Đức Chúa Trời không?

Có 12 chậu rửa tội lớn tựa trên 12 con sư tử đồ sộ. Các thầy tế lễ cần nước để tắm rửa bản thân và làm sạch sân dành cho thầy tế lễ khỏi huyết. Nước sạch được đổ ra tràn lan mỗi ngày từ hệ thống ống nước La-mã tuyệt diệu.

Một thầy tế lễ, người sẽ chủ trì tại đền thờ dâng hương chỉ một lần trong đời, bước 12 bước lên Đền Thờ và nghiêm trang thắp hương. “Những lời cầu nguyện của dân sự Đức Chúa Trời,” ông Giô-sép thì thầm. Cậu bé sửng sốt tại lối vào cao 60 feet (20 m) đến nơi thánh. Cậu kiểm tra mọi thứ cẩn thận. Những đoạn Kinh Thánh lóe lên trong đầu cậu.

Ngài được biết rằng các thầy tế lễ và ra-bi nhóm lại ở sân thượng Đền Thờ để thảo luận Kinh Thánh. Những người Pha-ri-si đấu trí với những người Sa-đu-sê. Tham gia với họ, Ngài lắng nghe cẩn thận và hỏi nhiều câu, một số gợi ra tư tưởng nghiêm túc hay khiến khó hiểu.

Sau lễ dâng buổi chiều, một nhóm các thầy tế lễ, với tay đưa lên, tuyên bố một câu chúc cổ: “Cầu xin Đức Giê-hô-va ban phước cho ngươi và phù hộ ngươi! Cầu xin Đức Giê-hô-va chiếu sáng mặt Ngài trên ngươi, và làm ơn cho ngươi! Cầu xin Đức Giê-hô-va đoái xem ngươi và ban bình an cho ngươi!” (Dân 6: 24-26)

Vào ngày Sa-bát Lễ Vượt Qua hàng ngàn người ở trên đỉnh Đền Thờ. Những tiếng kèn báo hiệu ngày Sa-bát, các ban nhạc ca hát, mọi người thờ phượng.

Và bởi vì một tuần hào hứng, gia đình đến từ thành Na-xa-rét này tận hưởng vẻ uy nghi và sự cảm hứng từ Đền Thờ thánh. Có rất nhiều điều để thấy và nghe. Buổi tiệc Lễ Vượt Qua được cử hành với những người bà con ở làng Em-ma-út; rồi trở lại đỉnh Đền Thờ, nơi đây hàng ngàn người đổ đầy các sân và Cổng Vòm Hoàng Gia. Họ nghe nhiều ngoại ngữ. Khi đói, họ mua trái chà là và bánh mì từ chợ nơi bức tường bên ngoài bằng tiền tệ Đền Thờ. Cậu bé Jêsus, tìm cách ở một mình, không ở với cha mẹ mình và nán lại trong các sân Đền Thờ.

Lễ Vượt Qua đã qua rồi, và những người thờ phượng đi về nhà. Ông Giô-sép và bà Ma-ri mong Con Trai họ cùng nhập lại với họ khi đêm đến. Nhưng Cậu không có trong đoàn người Na-xa-rét. Lo lắng, họ hối hả quay lại thành Giê-ru-sa-lem. Trong ba ngày họ tìm kiếm trên ngọn núi Đền Thờ. Cuối cùng họ tìm thấy Ngài được các học giả bao quanh. Ngài tham gia vào cuộc thảo luận thần học!

Với niềm vui mừng và nước mắt, Ma-ri khóc, “Con Trai, làm sao Con có thể làm thế với cha mẹ? Cha mẹ đã tìm kiếm Con ba ngày rồi!”

“Tại sao cha mẹ tìm Con?” cậu bé đứng thẳng và nói. “Há chẳng biết tôi phải lo việc Cha tôi sao?” Cha mẹ cậu bối rối, còn Ma-ri sẽ không quên câu trả lời này. Cậu bé Jêsus biết rằng Ngày quả thực là một “Người Con của luật pháp” và phải làm trọn “việc Cha.”
 
1 Scholars put the cubit between 17.58 and 20.67 inches (c. 45-52 centimeters). 
2 Roughly 50’ x 50’ (or c. 15 meters x 15 meters) and 24 feet (c. 7.3 meters) high.
 
 

(Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment