Việc định thời gian hoàn hảo của Đức Chúa Trời trong sứ mạng – và trong hôn nhân
Tác giả: Wendy Harris-Guptill
Okhông!” tôi nói lớn, hít thở sâu khi tôi nghe tiếng than khóc kỳ quái và nhìn thấy đám đông đang kéo xuống con đường mòn. Tim tôi chết lặng khi tôi trông thấy anh của cô Nurgina cõng thân thể mảnh dẻ của cô trên lưng đi loạng choạng về phía phòng khám. Cô Nurgina là một trong 4 nữ sinh. Mặc dù chú Mami của cô là một trưởng làng đầy uy quyền và một bác sỹ phù thủy, cô Nurgina và mẹ cô đã đi nhóm ở hội thánh trong vài năm. Hiện nay cô Nurgina là một thiếu niên hạnh phúc yêu thích việc chia sẻ đức tin mình, nhưng Sa-tan không vui lòng!
Cô mất trí hoàn toàn, chỉ lắc lư đầu khi cô lên tiếng xin giúp đỡ về sự đau đớn tinh thần. Cô nài xin tất cả những gì thân thiết đối với mình: gia đình cô, các nhà truyền giáo, những vị mục sư, quyển Kinh Thánh, quyển tập và cây viết của mình. Cô không thể nhìn thấy hay nghe chúng tôi nếu chúng tôi không ép sát vào cô. Tôi chẩn đoán bệnh một cách nhanh chóng và quyết định rằng đây không phải là một vấn đề y học. Cầu nguyện là phương pháp chữa trị có sẵn dành cho cô.
Chúng tôi tổ chức việc thức canh cầu nguyện xoay vòng cho cô Nurgina. Khi nhiều giờ trôi qua, cô Nurgina tiếp tục kêu lên trong đau đớn, “Xin cứu giúp! Sa-tan thật xấu xa! Đức Chúa Trời rất nhân từ!” Chúng tôi cảm thấy bất lực khi cô kêu tên chúng tôi nhưng có vẻ như không thể nghe lời an ủi hay thậm chí tiếng hát và lời cầu nguyện của chúng tôi. Chúng tôi cố gắng giữ đức tin hầu cho Đức Chúa Trời có thể và sẽ giải phóng cô khỏi sự đau khổ này.
Thật là một sự vui mừng khi nhìn thấy cô được giải thoát sau 48 giờ cầu nguyện và kiêng ăn! Lời làm chứng của cô Nurgina cho tất cả những ai muốn nghe thì chín chắn và rõ ràng. Một vài ngày trước khi cô bị tấn công cô và mẹ cô đã cố ý dành một buổi tối trong sự hiện diện của một nghi lễ của Sa-tan. Khi cô Nurgina bị đau đớn, mẹ cô đã nhớ lại tội lỗi của họ và xưng ra với Đức Chúa Trời. Mấy phút sau, cô Nurgina được giải phóng. Thật là một sự kêu gọi tỉnh thức dành cho sự thật về sự tranh chiến vĩ đại đang ở xung quanh chúng ta.
Cuộc sống người y tá sứ mạng
Trong 5 năm, tôi làm việc trong vai trò một y tá ở một phòng khám bệnh xa xôi trong vùng núi của Palawan, Phi-líp-pin. Thật là một đặc ân để góp phần vào việc cứu những cuộc đời, và mặc dù khó khăn, nó mang lại sự hoàn thành lớn lao. Tôi thích sống trong căn lều tre nhỏ bé của mình và có thể giúp đỡ những người có rất ít. Mặc dù nguy hiểm, việc leo núi ba giờ trên con đường mòn dốc đứng đến làng chúng tôi thì thích thú và dễ chịu. Tôi yêu vẻ đẹp và sự thanh bình. Những kinh nghiệm tôi có trong việc cư xử với những người nghèo khổ nhất mà tôi từng gặp – cả về mặt thuộc thể lẫn thuộc linh – sẽ định hình tôi mãi mãi và chuẩn bị tôi cho tương lai.
Tôi không thể nào quên được anh Milsu. Một bệnh nhân thương hàn từ vùng núi lân cận. Khi chúng tôi tìm ra anh, anh gần chết rồi, và gia đình tuyệt vọng về anh. Thậm chí họ nghĩ tới việc giết anh đi vì họ sợ thái độ điên loạn của anh, họ nghĩ anh bị quỷ ám. Tôi biết rằng anh hẳn sẽ chết nếu anh ở tại nơi của anh, và tôi xin gia đình mang anh đến phòng khám. Họ sợ anh có thể chết trên đường đi, và rất lưỡng lự trong việc đưa anh tới. Tôi bảo với họ rằng Đức Chúa Trời của chúng tôi đầy năng quyền và Ngài sẽ chăm sóc người yêu dấu của họ. Chúng tôi trượt và vấp ngã xuống núi cùng với anh Milsu bị cột chặt trên cáng. Tôi cầu nguyện khẩn thiết hầu cho anh có thể sống. Kỳ diệu thay, được chăm sóc ngày đêm với việc truyền máu, thông đường tiểu, bón thức ăn, cầu nguyện thường trực, anh phục hồi hoàn toàn. Anh cùng vợ mình luôn cười thật tươi với tôi khi tôi gặp họ cùng bốn con nhỏ. Và khi Đức Chúa Trời viếng thăm tôi hết lần này đến lần khác, tôi bắt đầu tin Ngài hơn. Nhưng tôi sắp học về một vài khía cạnh quan trọng khác của đức tin mà bằng cách nào đấy tôi đã bỏ lỡ ở điểm này trong đời sống Cơ Đốc Nhân.
Rơi từ trên trời xuống
Thời gian trôi qua, bạn bè và họ hàng tôi bắt đầu bày tỏ mối quan tâm về việc tôi độc thân khi gần 30. Những cơ hội để tìm kiếm người bạn linh hồn ở giữa rừng có vẻ như không thể. Tôi nhận thấy thật hài hước khi người ta bí mật gợi ý rằng có lẽ đã đến lúc cho tôi trở về nhà một lúc và “tìm một ai đó.” Tuy nhiên, tôi tin tưởng vào lời hứa của Đức Chúa Trời trong Ma-thi-ơ rằng khi chúng ta tìm Ngài trước hết, mọi nhu cầu khác sẽ được cung cấp. Tôi biết rằng Đức Chúa Trời không cần tôi trở về cộng đồng Cơ Đốc Phục Lâm của mình để tìm một người đồng hành Ngài dành cho tôi. Mẹ tôi cuối cùng cũng kết luận tương tự và nói đùa vào một ngày nọ: “Nếu Đức Chúa Trời muốn con có chồng, Ngài sẽ phải thả một người từ trên trời xuống!”
Tôi không ngờ đến những điều kỳ diệu Đức Chúa Trời cất giữ cho tôi trong những tháng tiếp theo. Vào tháng 5 năm 2008, tôi gặp Dwayne Harris một thợ máy máy bay và phi công người gần đây bỏ tất cả để đi tiên phong cho công việc mới ở Phi-líp-pin với một chiếc máy bay trực thăng nhỏ mà Đức Chúa Trời chu cấp. Làm việc trong làng đã vài năm, tôi có thể nhận thấy những tiện ích rõ rệt của việc có được sự trợ giúp từ máy bay trực thăng với những việc di dời thiết bị y tế. Tôi rất hào hứng khi tôi nghe nói rằng anh ấy suy xét nghiêm túc về việc đặt cơ sở chiếc máy bay ở gần làng chúng tôi!
Tôi không ngờ đến những điều kỳ diệu Đức Chúa Trời cất giữ cho tôi trong những tháng tiếp theo. Vào tháng 5 năm 2008, tôi gặp Dwayne Harris một thợ máy máy bay và phi công người gần đây bỏ tất cả để đi tiên phong cho công việc mới ở Phi-líp-pin với một chiếc máy bay trực thăng nhỏ mà Đức Chúa Trời chu cấp. Làm việc trong làng đã vài năm, tôi có thể nhận thấy những tiện ích rõ rệt của việc có được sự trợ giúp từ máy bay trực thăng với những việc di dời thiết bị y tế. Tôi rất hào hứng khi tôi nghe nói rằng anh ấy suy xét nghiêm túc về việc đặt cơ sở chiếc máy bay ở gần làng chúng tôi!
Cha mẹ tôi, những người sống bên ngoài Manila, mở cửa nhà đón anh Dwayne mỗi cuối tuần trong thời gian này. Cơ hội để ra khỏi thành phố và thông công với những tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm khác được chào đón, đặc biệt từ khi anh đến từ những khoảng đất trống mở rộng lớn của vùng Montana, một quãng cách xa 15 triệu người sống ở Manila. Thậm chí vào thời điểm này trong thành phố là thời gian chờ đợi và xây dựng bản chất, Đức Chúa Trời tiếp tục bày tỏ tình yêu và sự chăm sóc của Ngài cho anh Dwayne.
Khi tôi tiếp tục công việc mình ở tại vùng núi cách xa Manila, Đức Chúa Trời cho vài cơ hội nữa để anh Dwayne và tôi gặp nhau. Tôi bắt đầu nể trọng anh Dwayne và niềm tin đơn sơ nhưng mạnh mẽ rằng Đức Chúa Trời sẽ chu cấp cho công việc Ngài. Và khi tôi nhận ra đây là một chàng trai hết sức thành thật, tôi không khỏi thắc mắc Chúa muốn điều gì trên chúng tôi.
Bốn tháng sau khi tôi gặp Dwayne, cuối cùng anh ta có thể giải quyết xong về mặt thủ tục cho chiếc máy bay trực thăng và sẵn sàng bay từ Manila đến Palawan. Và dĩ nhiên, theo ước nguyện của tôi, Đức Chúa Trời đã thả chồng tương lai của tôi rơi từ trên trời xuống (có phần theo nghĩa đen) và vào ngôi nhà trong rừng của tôi mà tôi không cần đặt chân đến Manila! Một năm sau khi anh Dwayne và tôi gặp gỡ, chúng tôi kết hôn với nhau.
Những thay đổi và cơ hội lớn hơn
Sự thay đổi dành cho tôi thì không hiếm – một người bạn cùng phòng mới, một chiếc máy bay trực thăng để vận chuyển, và một sứ mạng mới đầy hấp dẫn đang chờ đợi! Khi anh Dwayne cùng sống với tôi trong túp lều, chúng tôi đã sống cuộc đời sứ mạng thần tiên khi chúng tôi đi khám bệnh và vận chuyển các thiết bị y tế bằng máy bay trực thăng. Nửa ngày leo núi để đến được với một bệnh nhân giờ chỉ còn mấy phút. Tôi tiếp tục điều hành phòng khám bệnh bận rộn trong rừng trong lúc anh Dwayne giúp đỡ với việc xây cất một tòa nhà khám bệnh mới. Những buổi chiều thường rất yên ả, và chúng tôi không có điện thoại, internet và những phương tiện nghe nhìn làm chúng tôi phân tâm. Chúng tôi thich lên kế hoạch cho tương lai của sứ mạng chúng tôi.
Không lâu trước khi Đức Chúa Trời cung cấp một vài y tá thế chỗ tôi ở miền núi thì chúng tôi chuyển đến vùng đất thấp để bắt đầu xây dựng một nhà cất máy bay nối liền với những khu nhà ở. Chúa chỉ dẫn chúng tôi đến một người đàn ông Cơ Đốc Phục Lâm rất tốt bụng cách thành phố một khoảng ngắn, ông đã dâng một phần trong mảnh đất đẹp đẽ của mình cho dự án của chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu xây dựng dự án trong đức tin, không đủ vốn hoàn chỉnh để hoàn tất cấu trúc. Đức Chúa Trời chu cấp đủ tiền mỗi tháng để cho phép chúng tôi tiếp tục xây dựng mà không chậm lại vì thiếu vốn. Một năm sau, nhờ những phép lạ của Đức Chúa Trời, chúng tôi có được một nhà để máy bay nối với những căn hộ sứ mạng, hoàn thành với đường băng. Đức Chúa Trời cũng chu cấp một phi công máy bay trực thăng và những y tá khác và nâng đỡ những nhà truyền giáo là những người điều hành dự án Palawan khi anh Dwayne và tôi mở rộng chức vụ vào trong những miền khác của Phi-líp-pin. Khi Đức Chúa Trời giúp đỡ, chúng tôi sẽ sớm có được những chiếc máy bay trực thăng để phục vụ tất cả những vùng miền núi của quốc gia, và một máy bay được sửa cánh lại để đi giữa các đảo.
Đây là một sự mặc khải mới đối với tôi, khi sứ mạng chúng tôi được tiến hành, làm sao nó có thể quá đơn giản để tin cậy Đức Chúa Trời nơi lời Ngài và những lời hứa của Ngài dành cho mọi sự, không chỉ khi ở trong một tình huống khó khăn. Tôi bị bối rối về cách nào mà tôi, và có thể nhiều người khác, đã lỡ đi phần cốt lõi này của đức tin. Hiện nay tôi có thể thấy rõ ràng rằng, khi tôi đọc Lời Chúa và Thần Linh Tiên Tri thì chúng ta không nên giới hạn công việc Chúa bởi đức tin kém thiếu của chúng ta! (Và không chỉ là về mặt tài chính mà thôi, nhưng cũng trong mọi nhu cầu để xúc tiến công việc Ngài nữa!) Có vẻ như chướng ngại vật thường xuất hiện trên đường Đức Chúa Trời để thử thách đức tin chúng ta để tin vào khả năng của Ngài thực hiện điều không thể.
Hiểu biết của tôi tăng lên khi tôi quan sát anh Dwayne. Tôi bắt đầu nhận ra mình đã rất thiển cận trong chức vụ mình. Anh Dwayne đã nói chuyện với những người khác về đức tin khiêm nhường của chúng tôi về những kế hoạch của mình, không bao giờ đề cập tới tiền bạc, nhân công, việc làm nhà, hay bất cứ nhu cầu nào khác có thể là điều kiện cho công việc lớn lao này. Vấn đề không bao giờ là “nếu Đức Chúa Trời sẽ chu cấp” hay là “nếu chúng ta có thể thực hiện vấn đề này.” Nó chỉ là nghĩ lớn hơn, tiến lên phía trước, tìm kiếm Chúa để có được sự khôn ngoan, và tin cậy Ngài cùng với các chi tiết.
Nghĩ lớn
Vì cớ nhu cầu y tế lớn lao, chúng tôi đào tạo những người dân làng từ hội thánh địa phương để trở thành nhân sự y tế, tập trung vào giáo dục và những phương thuốc thiên nhiên đơn giản cũng như cách dùng thuốc trị bệnh sốt rét và những căn bệnh phổ biến trong vùng khác. Việc này thu hút nhiều bệnh nhân hơn, kết quả là cần nhiều sự cung cấp hơn nữa, nhưng nó cũng cho chúng tôi cơ hội lớn lao để làm chứng. Chúng tôi thường chi trả chi phí cho các bệnh nhân nghèo khó, những người cần sự giúp đỡ trong việc truyền máu, quần áo, và thức ăn.
Khi Đức Chúa Trời mở các cửa, chúng tôi đang ở trong quá trình bắt đầu một dự án thứ hai ở một vùng khác của Phi-líp-pin, sử dụng máy bay trực thăng và các máy bay khác để đến được những vùng xa xôi. Bởi vì có vẻ như không tưởng đối với con người để hoàn thành một nhiệm vụ lớn lao như thế, nên điều này dường như sẽ là nỗ lực điên khùng đối với thế gian. Nhưng chúng ta tin Đức Chúa Trời có thể làm điều này, và chúng tôi hào hứng để xem như thế nào!
Nhiều nhà truyền giáo địa phương và nước ngoài đang hy sinh cuộc sống họ để đến với những nhóm người biệt lập rải rác trong nước Phi-líp-pin. Tuy nhiên, phải mất nhiều ngày hay hàng tuần để đến được những dự án này nếu đi bộ. Thời gian quý giá bị hao phí vào việc di chuyển hay cố sống sót với sự cung cấp giới hạn được mang theo. Khi những nhà truyền giáo hay dân làng bị bệnh nặng, rất khó để mang họ đi bằng đường bộ hay đường biển. Ở những vùng khác, người ta khẩn cầu những nhà truyền giáo đến giúp đỡ họ, nhưng những vùng này xa xôi đến nỗi không có ai có thời gian để thăm viếng họ cả. Chúng tôi nhận thấy một nhu cầu lớn để có nhiều máy bay trực thăng hơn nữa nhằm giúp ủng hộ những dự án này và đẩy mạnh việc rao truyền phúc âm ra trong thời gian ngắn ngủi còn lại của chúng tôi.

Chúng tôi vẫn còn là những người chưa có kinh nghiệm học sống bởi đức tin, nó không có gì ngoài sự hào hứng cả. Theo lời của anh Dwayne: “Khi chúng ta dâng cả cho Đức Chúa Trời, Ngài sẽ chu cấp vượt trên ước mơ và tưởng tượng của chúng ta.” Và đó chính xác là những gì Đức Chúa Trời đã làm – không chỉ về mặt tài chính nhưng cũng trong mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta nữa. “Đức Chúa Trời muốn dân sự Ngài trong những ngày này tin rằng Ngài sẽ làm những việc cả thể cho họ như Ngài đã làm cho con cái dân Y-sơ-ra-ên trong cuộc hành trình từ xứ Ai-Cập trở về đất Ca-na-an. Chúng ta phải có một đức tin được giáo dục để không lưỡng lự làm theo những chỉ dẫn của Ngài trong những trải nghiệm khó khăn nhất. ‘Tiến lên!’ là mạng lịnh của Đức Chúa Trời dành cho dân sự Ngài!”1
Ellen G. White, Counsels on Stewardship (Washington, D.C.: Review and Herald Publishing Association, 1940), p. 277.
Cô Wendy Harris-Guptill là một y tá truyền giáo ở Châu Á trong tám năm qua. Cô cùng chồng mình là anh Dwayne, tiếp tục tiến bước với Dịch Vụ Hàng Không Y Tế Cơ Đốc Phục Lâm Phi-líp-pin (Philippine Adventist Medical Aviation Service- PAMAS), một tổ chức dựa trên đức tin được Gospel Ministries International khuyến khích. Từ lúc bài báo này được viết ra, họ đã bắt đầu hai dự án mới ở phía bắc Luzon và Mindanao. Để biết thêm về chức vụ này, xin vào www.pamasmission.org.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment