Rao truyền Ân Điển Đức Chúa Trời với Tình Yêu Thương

Qua những ân tứ Ngài ban
 
 
 
Bài bồi linh dưới đây là sứ điệp cô đọng được trình bày trong những buổi nhóm Mục Vụ Phụ Nữ tại Hội Nghị Toàn Cầu Tổng Hội ở Atlanta, Georgia vào ngày 30 tháng 6 năm 2010- Ban biên tập.
 
 
Có 2 hạng người tồn tại trong cộng đồng chúng ta: những người rất cần một Đấng Cứu Thế, và những người được trang bị để rao truyền về một Đấng Cứu Thế. Và vấn đề chúng ta đối diện là hạng người thứ hai theo đặc tính tìm ra mọi sự bào chữa để tránh chia sẻ những gì họ có.

Thời tiết xấu là một sự biện bạch thường xuyên. Những trở ngại khác để chia sẻ bao gồm sự mệt mỏi, tính ích kỷ, sự bận rộn, thiếu lòng tự trọng, niềm tin rằng chúng ta không được chuẩn bị, rằng không phải sự kêu gọi riêng tư. Danh sách thì vô tận.

Một sự lưu ý quan trọng đối với chúng ta là Đức Chúa Jêsus hy sinh mạng sống của Ngài hầu cho chúng ta có thể có được sự sống đời đời. Ngài đã chịu đựng cám dỗ, hắt hủi, sỉ nhục, xúc phạm, phản bội và cáo gian và cuối cùng là thập tự giá. Tuy nhiên, trải qua tất cả những điều ấy, Ngài vẫn nhắm vào sứ mạng của mình; nên chúng ta cũng phải như vậy. Sự cứu rỗi thì không rẻ chút nào, ai đó phải trả giá cho nó. Và Đức Chúa Jêsus đã phải trả giá bằng chính mạng sống của Ngài.

Ngài không đòi hỏi chúng ta phải trả bằng mạng sống mình. Nhưng Ngài kêu gọi chúng ta hy sinh tài năng, thời giờ và tiền bạc (tất cả những điều này được ban cho nhưng không), nhằm tiếp tục sứ mạng Ngài trên thế giới này. Mỗi người phải cho tùy theo những gì Đức Chúa Trời đã ban cho mình. Khi quý vị có một cuộc chạm trán riêng tư với

Đức Chúa Jêsus, khi quý vị nhận được ân điển Ngài, khi quý vị nhận ra sự chăm sóc dịu dàng, yêu thương Ngài, quý vị sẽ thấy những điều mà những cặp mắt không thấy được, làm tổn thương người khác cũng như là chọc vào con ngươi của mắt Đức Chúa Trời (hurting people as the apple of God’s eye). Phúc âm không chỉ là một câu chuyện mà là một câu chuyện mà khi có được nó rồi, nó sẽ không cho phép chúng ta nghỉ ngơi đến khi chúng ta chia sẻ nó ra. Theo quan điểm của sứ đồ Phao-lô, tình yêu của Đấng Christ thúc ép (xem trong 2 Cô 5: 14, 15).
 
Sự thừa kế hay là bổn phận riêng tư 
Có lần một người phụ nữ Công Giáo hỏi tôi: “Joy, tại sao chị là người Tin Lành?”

“Bởi vì cha tôi là người Tin Lành,” tôi thành thật đáp lại.

Đây là một vấn đề về thừa kế, rồi- một vấn đề về văn hóa, chẳng liên hệ gì tới đức tin cá nhân cả. Nhưng câu hỏi này đã khiến tôi tìm kiếm ân điển Đức Chúa Trời để bày tỏ cho tôi lẽ thật về phúc âm; và sự hiểu biết về lẽ thật ấy đã thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn. Nó không còn là về cha tôi nữa, không phải do thừa kế, không do văn hóa, nhưng về Đấng Christ, về sự lựa chọn, về bổn phận.

Ngày nay, tôi đặt cùng một câu hỏi này cho quý vị: Tại sao quý vị là một tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm? Bởi vì kế thừa? Vì hôn nhân? Vì quý vị muốn giữ việc làm của mình? Hay bởi vì quý vị tin vào những lời trong Giăng 3: 16 “Vì Đức Chúa Trời yêu thương thế gian, đến nỗi đã ban Con một của Ngài, hầu cho hễ ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời”?

Quý vị đã thực sự tin tưởng một cách cá nhân chưa? Liệu đức tin của chúng ta có đủ mạnh mẽ để thiết lập nền tảng cho chúng ta rao truyền ân điển Đức Chúa Trời với tình yêu thương cho cộng đồng, bằng cách sử dụng những ân tứ mà chính Đức Chúa Trời ban cho chúng ta không?
Nếu quý vị và tôi tiếp nhận Đấng Christ là Chúa Cứu Thế của riêng mình, thì chúng ta có một trách nhiệm khẩn cấp là nắm lấy Sứ Mạng Vĩ Đại trong Ma-thi-ơ 28: 19 qua việc sử dụng các ân tứ thuộc linh một cách riêng tư để rao ân điển Đức Chúa Trời ra.

Trong chức vụ mình, Đức Chúa Jêsus tập trung vào con người, trong mọi tầng lớp xã hội. Ngài đặc biệt chú ý đến người nghèo, người bị tổn thương và các nạn nhân. Chúng ta xem ví dụ của Ngài về sự đoán xét trong Ma-thi-ơ 25: 31-46. Đức Chúa Trời ban phước cho hầu hết phụ nữ chúng ta với ân tứ giảng ra cho người bị tổn thương trong cộng đồng chúng ta- những góa phụ, người bệnh nặng vô phương cứu chữa, người cô đơn, người bị lạm dụng, hắt hủi, người thiếu thốn, gái mại dâm, tù nhân, người mù chữ, người bị bỏ rơi và tất cả những ai cảm thấy vô vọng.

Những người khác trong cộng đồng chúng ta có thể có mọi điều trên thế gian chu cấp, nhưng vẫn cảm thấy cô đơn bên trong. Mặc dù họ mong mỏi sự hoàn thành thật sự, họ không biết phải tìm nó ở đâu. Họ tìm kiếm niềm vui qua ma túy, rượu, tình dục và những thứ khác mà chỉ mang đến sự khuây khỏa tạm thời. Vẫn còn những người khác trong cộng đồng chúng ta đang ngày ngày tìm kiếm lẽ thật.

Tất cả những gì họ cần là phúc âm của tình yêu thương và sự thương xót.
 
Tìm ra những ân tứ thuộc linh của chúng ta 
Người ta bảo rằng “một ân tứ thuộc linh thật mở những cánh cửa ra, thay đổi nhiều cuộc đời, và xây dựng nên thân thể Đấng Christ.” Và bước đầu tiên để xác định ân tứ của chính chúng ta là chấp nhận Đấng Christ hoàn toàn. Chỉ như thế thì Ngài mới biến những tài năng của chúng ta thành ra các ân tứ thuộc linh. Lí do chúng ta vẫn còn khư khư ôm lấy những khả năng, thời gian và của cải mình một cách ích kỷ là vì chúng ta không tiếp nhận và quý trọng ân điển diệu kỳ của Đức Chúa Trời một cách trọn vẹn.

Khi nói về việc rao truyền phúc âm, chúng ta có xu hướng nghĩ rằng đây là công việc của các chuyên gia, những người thông thạo việc nói chuyện trước công chúng, có các phương pháp về giáo lý và tín điều căn bản ở đầu ngón tay họ. Và điều này có thể đúng- nếu như quý vị nghĩ rằng một số người có năng khiếu trong lãnh vực truyền giảng cho công chúng. Nhưng còn chúng ta thì sao? Chúng ta rơi vào đâu? Có phải Mat 28: 19 chỉ áp dụng cho những ai có khả năng hùng biện thôi sao? Hay là nó cũng được áp dụng cho những người không có bằng cấp làm báp-têm nữa?

Tôi cho rằng có. Kinh Thánh đề cập tới sự phong phú đa dạng của những loại ân tứ Đức Chúa Trời muốn chúng ta sử dụng: ơn ban phát, khuyên nhủ, nhận thức sâu sắc, hiểu biết, lãnh đạo, tiên tri, khôn ngoan, dạy dỗ, phục vụ, thương xót, chữa bệnh, đức tin (xem trong 1 Cô 12: 8-12). Bởi chính sự định liệu của Đức Chúa Trời, sự đa dạng như thế cung cấp những khả năng đối với những tín đồ nhằm phục vụ như những công cụ đầy quyền năng cho việc rao giảng phúc âm ra.
Ân tứ của quý vị là gì? Rất nhiều người nghĩ rằng họ chẳng có ân tứ nào cả.

Một phụ nữ luống tuổi, sau khi nghe một bài giảng cảm động từ vị mục sư của bà về những ân tứ thuộc linh, cảm thấy rằng mặc dù bà đã là một Cơ Đốc Nhân trong nhiều năm, bà chưa bao giờ khám phá ân tứ Chúa ban cho riêng mình- thậm chí không có trong danh sách 27 điều vị mục sư liệt kê trong bài giảng của ông. Không có học thức, bà dành cả đời làm người quét dọn nhà cửa.

Nhưng vị mục sư của bà cam đoan một lần nữa với bà rằng quả thật Đức Chúa Trời ban cho bà ít nhất một ân tứ, và tất cả những gì bà cần là bắt đầu quá trình tìm kiếm ân tứ ấy. “Chỉ cần nghĩ về điều mà bà làm tốt nhất,” vị mục sư bảo bà, “và cầu xin để Đức Chúa Trời bày tỏ cái nào trong số đó được dùng để làm vinh hiển Ngài.”

Khi bà cầu nguyện điều đó đến với tâm trí bà- hết lần này đến lần khác- rằng bà thích nướng bánh mì và bà nướng rất giỏi. Có thể điều này là ân tứ của bà không, mặc dù nó không được nhắc tới trong danh sách mà vị mục sư đã đề cập?
Một ý tưởng đến với bà. Một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn tới ở gần nhà bà. Bà có thể nướng một món gì đó để làm quà chào đón họ. Và bà làm như thế. “Tôi sống ở cạnh đây,” bà nói khi người hàng xóm mới mở cửa. “Đây là một món quà tân gia cho hai em.” Và rồi bà quay lưng và chạy biến đi.

Người hàng xóm mới dán mắt vào cái đốm khuất xa, chị tự nghĩ, Có một số người vui tính sống chung quanh đây! Nhưng mà thật là tốt khi họ chào đón mình theo cách này! Và khi chị vén khăn ăn lên, thì mùi thơm của bánh mì ngon mới nướng tràn ngập nơi đó. Trong buổi ăn chiều, chị bảo chồng chuyện đã xảy ra và đặt bánh mì lên bàn, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp căn phòng. Mùi vị nó cũng rất ngon.

Người chị em của chúng ta đã làm mỗi ngày một ổ bánh mì trong tuần cho những người hàng xóm đó, nhưng ngày Sa-bát bà đã không làm. Người hàng xóm chờ đợi, nhưng chẳng có ổ bánh nào trong ngày Sa-bát cả. Không được thưởng thức món bánh mì đặc biệt này, nên họ thất vọng.
Vào buổi sáng chủ nhật khi người chị em của chúng ta mang đến một ổ bánh khác, những người hàng xóm, vui mừng vì gặp lại bà, hỏi bà chuyện gì đã xảy ra trong ngày hôm trước- điều này giúp bà có cơ hội nói về đức tin mình và về ngày Sa-bát. Họ muốn biết nhiều hơn nữa về những tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm, vì vậy người chị của chúng ta đã mời vị mục sư đến gặp họ. Về phần họ, họ mời vị linh mục của họ tham gia vào buổi nhóm.

Cuối cùng, để cắt câu chuyện này ngắn đi, đôi vợ chồng trẻ cùng linh mục của họ tiếp nhận sứ điệp Cơ Đốc Phục Lâm. Tất cả vì cớ người chị em của chúng ta đã sử dụng ân tứ của bà- ân tứ nướng bánh mì.

Chúng ta đang làm gì với những điều chúng ta có?
 
 (Theo Adventistworld.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment