Tác giả: Michael W. Campbell
Nơi ấy là một trạm xe lửa. Đó là một buổi
chiều Chủ nhật năm 1884, khi bà Ellen White cùng nhóm những người đồng
hành ở tại một trạm xe lửa nhỏ ở tại sa mạc Mojave. Nhóm này vừa dự hội
nghị Toàn Cầu Tổng Hội. Họ cùng nhau thuê hai chiếc hơi chạy trên đường
ray để đưa những người tham dự trở về Oakland, California, và rồi tổng
hành dinh dành cho công việc giáo hội ở Bờ Biển Phía Tây nước Mỹ. Bởi vì
định nghỉ dọc đường vài giờ nên nhóm nghĩ ra kế hoạch tổ chức một buổi
nhóm truyền giáo trong khi chờ đợi. Kế hoạch thì đơn giản. Họ phân tán
trong thành phố với các phương tiện truyền thông nhanh chóng. Những nhân
viên nhà ga đến. Biên tập viên của tờ báo thành phố đến. Nhiều người ở
trong thành phố xuất hiện để nghe người phụ nữ này, tức Ellen White, nói
chuyện. Bà đã nói gì với nhóm người đa dạng này. Bà dựa vào những lời
nhận xét của mình ở trong Ma-thi-ơ 6: 25-34 nói về lời Đức Chúa Jesus
khuyên chớ nên lo
lắng.1
Buổi nhóm được tổ chức một cách vội vã này không phải bất thường đối với Ellen White. Trong suốt cuộc đời mình, bà nói về Đức Chúa Jesus trong nhiều hoàn cảnh bất thường khác nhau. Mặc dù bà White được nhớ đến nhiều nhất về chức vụ tiên tri và thậm chí là chức vụ công chúng, lòng đam mê truyền giáo là nền tảng cho mọi sự khác mà bà làm. Đó là một trong những phẩm chất lâu dài nhất từ khi bà biến đổi và kéo dài trong suốt cuộc đời bà.
Buổi nhóm được tổ chức một cách vội vã này không phải bất thường đối với Ellen White. Trong suốt cuộc đời mình, bà nói về Đức Chúa Jesus trong nhiều hoàn cảnh bất thường khác nhau. Mặc dù bà White được nhớ đến nhiều nhất về chức vụ tiên tri và thậm chí là chức vụ công chúng, lòng đam mê truyền giáo là nền tảng cho mọi sự khác mà bà làm. Đó là một trong những phẩm chất lâu dài nhất từ khi bà biến đổi và kéo dài trong suốt cuộc đời bà.
Sự biến đổi của Ellen White
Một người bạn học cùng trường đã
ném đá trúng Ellen White và để lại một cuộc khủng hoảng mang tính sống
còn. Cú ném làm cô bất tỉnh. Khi tỉnh lại cô tin rằng mình đang hấp hối.
“Tôi khao khát trở thành một Cơ Đốc Nhân, và cầu nguyện xin tha thứ mọi
tội lỗi mà tôi có thể.”2 Sự đầu phục Đấng Christ sớm trên
giường người chết này thì đơn giản. Theo như Merlin Butt sự việc này
không “phức tạp bởi những câu hỏi về cách sống cho Đức Chúa Jesus và ứng
xử trên đời. Khi cô nhận ra rằng mình sắp chết cô được dẫn đi đến bước
tiếp theo trong quá trình biến đổi.”3 Sau này Ellen White có
2 giấc mơ khiến cho cô một lần nữa thắc mắc về kinh nghiệm tôn giáo của mình.
4Sau giấc mơ thứ hai cô kể nỗi sợ hãi của mình cho mẹ nghe,
mẹ cô đã dẫn mục sư giám lý trẻ là Levi Stockman để thăm viếng con gái
mình. Trong vài phút ở cùng ông, cô có “nhiều hiểu biết về chủ đề tình
yêu và sự âu yếm đầy thương xót của Đức Chúa Trời hơn tất cả những bài
giảng và những lời khuyên mà tôi từng được nghe.”5
Sau đó Ellen White trở thành nhà truyền giáo nhiệt thành. Cô cảm thấy “sự đảm bảo về một Đấng Cứu Thế ở bên trong” cho phép cô thậm chí “ngợi khen Đức Chúa Trời vì những điều bất hạnh” gây tổn thương sâu sắc cho cô.6 Với bản tính nhút nhát, cô dám cầu nguyện trước công chúng lần đầu tiên. Ellen, trong một kinh nghiệm được chia sẻ bởi những người Mỹ đương thời khác trong Sự Thức Tỉnh Vĩ Đại Lần Thứ Hai (The Second Great Awakening), đã làm chứng một cách công khai về kinh nghiệm của mình và mong ước chia sẻ đức tin mình với những người khác. Cô bắt đầu tổ chức những buổi nhóm với bạn bè mình và cầu nguyện với họ cho đến khi “mọi người trở lại với Đức Chúa Trời.”7
Sau đó Ellen White trở thành nhà truyền giáo nhiệt thành. Cô cảm thấy “sự đảm bảo về một Đấng Cứu Thế ở bên trong” cho phép cô thậm chí “ngợi khen Đức Chúa Trời vì những điều bất hạnh” gây tổn thương sâu sắc cho cô.6 Với bản tính nhút nhát, cô dám cầu nguyện trước công chúng lần đầu tiên. Ellen, trong một kinh nghiệm được chia sẻ bởi những người Mỹ đương thời khác trong Sự Thức Tỉnh Vĩ Đại Lần Thứ Hai (The Second Great Awakening), đã làm chứng một cách công khai về kinh nghiệm của mình và mong ước chia sẻ đức tin mình với những người khác. Cô bắt đầu tổ chức những buổi nhóm với bạn bè mình và cầu nguyện với họ cho đến khi “mọi người trở lại với Đức Chúa Trời.”7
Một nhà truyền giáo cá nhân
Mặc dầu Ellen White thật sự là một trong những nhà truyền giáo rõ
ràng nhất trong cuộc đời bà ở trong giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm, bà không
bao giờ lãng quên tầm quan trọng của việc chia sẻ Đức Chúa Jêsus với
từng người một. Gia đình bà White đi qua vùng sa mạc Michigan vào mùa hè
năm 1853. Người đánh xe ngựa lẽ ra phải biết rõ đường nhưng bị lạc. Đó
là một ngày nóng bức- bà White ngất đi 2 lần trên đường. Họ đã đi qua
“những khúc gỗ và những cây ngã” lởm chởm. Bà Ellen White quá khát đến
nỗi bà hình dung mình như một người lữ hành sa mạc tệ hại. “Những dòng
nước mát,” sau này bà cho biết “dường như nằm ngay trước tôi, nhưng khi
chúng tôi đi qua chúng cho thấy chỉ là ảo giác. Những gì đáng lẽ là cuộc
đi chơi 15 dặm biến thành một ngày dài đằng đẵng. Khi đến một khoảng
rừng thưa, họ tìm ra một cabin ở biên giới.
Người ở tại cabin chào đón họ, cho họ nghỉ ngơi và nhanh chóng trở
thành bạn. Bà Ellen White chia sẻ với người phụ nữ về những trụ cột tôn
giáo của bà và việc Đức Chúa Jêsus sớm trở lại, cùng tài liệu tôn giáo
biếu, bao gồm tờ Review. Hai mươi năm sau Ellen gặp lại người phụ nữ này
ở tại một buổi họp mặt trại ở tại Michigan: “Bà hỏi thăm liệu tôi còn
nhớ sự kêu gọi trong căn nhà gỗ trong rừng không…Bà nói rằng bà đã cho
những người hàng xóm mình cũng như những gia đình ở gần bà mượn quyển
sách nhỏ đó
[A Sketch of the Christian Experience and Views of Ellen G.
White-Một bản tóm tắt về kinh nghiệm Cơ Đốc và những quan điểm của Ellen
G.White], cho đến khi rất ít của quyển sách này còn sót lại… Bà
nói rằng khi tôi kêu gọi bà thì tôi đã nói với bà về Đức Chúa Jêsus và
những sự đẹp đẽ của thiên đàng, thì những lời được nói ra với sự nhiệt
tình đến nỗi bà bị cuốn hút, và bà không thể nào quên những lời đó
được.” Khi nhớ lại điều này, Ellen White nhận xét đối với toàn bộ những
năm này thì cuộc hành trình của họ “dường như thực sự thần bí cho chúng
ta, nhưng ở tại đây chúng ta gặp khá nhiều một nhóm bạn đồng hành mà nay
là những người tin vào lẽ
thật.”8
Một nhà truyền giáo cho gia đình riêng của mình
Một người có thể nghĩ rằng bà Ellen White luôn thành công trong
những nỗ lực truyền giáo của mình. Một số trong những người khó khăn
nhất mà bà cố giảng cho bao gồm chính những người họ hàng của bà. Vào
mùa hè năm 1872, ông James và bà Ellen White viếng thăm vùng núi
Colorado. Ở cùng họ là một số người bà con, gồm có một người cháu gái
tên Mary, là con gái người chị của Ellen White. Ellen White đã miêu tả
trong nhật ký về những cuộc đi dã ngoại mang tính thư giãn. Trong một
cuộc đi bộ như thế nhóm ngồi dưới những cây dương khi dì Ellen đọc
Spiritual Gifts (Những ân tứ thuộc linh). Bà White ghi lại thể
nào Mary “rất quan tâm” đến những ân tứ thuộc linh. Đến lúc cuối thời
gian họ bên nhau họ có một lí do để cầu nguyện và Mary đã cầu nguyện.
Bà White rất quan tâm đến sự khỏe mạnh thuộc linh của cháu gái mình đến nỗi không những bà cho phép cháu gái ở với gia đình bà mà thậm chí còn thuê cô làm trợ lý viết lách (thư ký) để giúp bà trong việc viết lách. Năm năm sau kinh nghiệm ở tại vùng núi bà viết cho Mary một lá thư khuyên cô dâng lòng mình cho Đấng Christ: “Dì không có ước muốn khống chế cháu,” dì Ellen viết, “không có ước muốn thúc giục đức tin của chúng ta trên cháu, hay là bắt buộc cháu tin. Không có người đàn ông hay đàn bà nào sẽ nhận lấy sự sống đời đời sẽ nhận được sự sống đời đời nếu họ không chọn lấy nó…Dì hy vọng cháu sẽ không nói như mẹ cháu nói với dì về việc phá bỏ ngày Sa-bát, và mẹ cháu sẽ ‘liều lĩnh trong việc này’… Dì vẫn có đức tin rằng mẹ cháu sẽ tiếp nhận lẽ thật nếu như cháu không cản lối bà. Vì đã viết trong tình yêu thương thay vì đã viết vì không dám làm.” Rủi thay, chúng ta không biết Mary hồi âm thư của dì mình như thế nào, và không có có bằng chứng nào cho thấy Mary đã từng chấp nhận ngày Sa-bát.9
Bà White rất quan tâm đến sự khỏe mạnh thuộc linh của cháu gái mình đến nỗi không những bà cho phép cháu gái ở với gia đình bà mà thậm chí còn thuê cô làm trợ lý viết lách (thư ký) để giúp bà trong việc viết lách. Năm năm sau kinh nghiệm ở tại vùng núi bà viết cho Mary một lá thư khuyên cô dâng lòng mình cho Đấng Christ: “Dì không có ước muốn khống chế cháu,” dì Ellen viết, “không có ước muốn thúc giục đức tin của chúng ta trên cháu, hay là bắt buộc cháu tin. Không có người đàn ông hay đàn bà nào sẽ nhận lấy sự sống đời đời sẽ nhận được sự sống đời đời nếu họ không chọn lấy nó…Dì hy vọng cháu sẽ không nói như mẹ cháu nói với dì về việc phá bỏ ngày Sa-bát, và mẹ cháu sẽ ‘liều lĩnh trong việc này’… Dì vẫn có đức tin rằng mẹ cháu sẽ tiếp nhận lẽ thật nếu như cháu không cản lối bà. Vì đã viết trong tình yêu thương thay vì đã viết vì không dám làm.” Rủi thay, chúng ta không biết Mary hồi âm thư của dì mình như thế nào, và không có có bằng chứng nào cho thấy Mary đã từng chấp nhận ngày Sa-bát.9
Kết luận
Ellen White xứng đáng được công nhận cùng với một số nhà truyền
giáo có ảnh hưởng nhất trong lịch sử Cơ Đốc Phục Lâm. Mặc dù chắc chắn
rằng chức vụ tiên tri của bà là đặc biệt và tiếp tục có ảnh hưởng đáng
kể trong Cơ Đốc Phục Lâm, chức vụ của bà được bám rễ vững vàng trong mối
liên hệ riêng tư của bà với Đức Chúa Jêsus Christ. Bà sốt sắng muốn
chia sẻ Đức Chúa Jêsus với mọi người. Đầu tiên bà không dám nói chuyện
trước công chúng, nhưng khát khao chia sẻ Đức Chúa Jêsus đã chiến thắng
sự lưỡng lự ban đầu. Dầu làm chứng trước công chúng hay riêng tư thì
Ellen White là một nhà truyền giáo hiệu quả bởi vì bà chia sẻ Đức Chúa
Jêsus với những người xung quanh bà.
1Chuyện này được ghi lại trong
James R. Nix, Advent Preaching (Silver Spring, Md.: NAD Office of
Education, 1989). Đoạn trích trong sứ điệp của bà được ghi lại trong The
Advent Review and Sabbath Herald, Feb. 24, 1885.
2Ellen G. White, Spiritual Gifts (Battle Creek, Mich.: James White, 1860), vol. 2, p. 9.
3Merlin D. Burt, sơ lược bài giảng, GSEM 534 (May 12, 1998), p. 3; idem, “Ellen G. Harmon’s Three-Step Conversion Between 1836 and 1843, and the Harmon Family Methodist Experience.” Research paper, Andrews University, March 1998.
4Ellen G. White, Testimonies for the Church (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1948), vol. 1, pp. 23-29.
5Ibid., p. 30.
6Ellen G. White, Life Sketches of Ellen G. White (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1943), p. 39.
7Ellen G. White, Christian Experience and Teachings of Ellen G. White (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1940), p. 33.
8Ellen G. White, Evangelism (Washington, D.C.: Review and Herald Publishing Assn., 1946), pp. 448, 449; Arthur L. White, Ellen G. White: The Human Interest Story (Washington, D.C.: Review and Herald Publishing Assn., 1972), pp. 69-71.
9Ellen G. White, Diary, July 27, 1872; Letter 6, 1877; Arthur White, Ellen G. White: The Human Interest Story, pp. 68, 69.
2Ellen G. White, Spiritual Gifts (Battle Creek, Mich.: James White, 1860), vol. 2, p. 9.
3Merlin D. Burt, sơ lược bài giảng, GSEM 534 (May 12, 1998), p. 3; idem, “Ellen G. Harmon’s Three-Step Conversion Between 1836 and 1843, and the Harmon Family Methodist Experience.” Research paper, Andrews University, March 1998.
4Ellen G. White, Testimonies for the Church (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1948), vol. 1, pp. 23-29.
5Ibid., p. 30.
6Ellen G. White, Life Sketches of Ellen G. White (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1943), p. 39.
7Ellen G. White, Christian Experience and Teachings of Ellen G. White (Mountain View, Calif.: Pacific Press Publishing Assn., 1940), p. 33.
8Ellen G. White, Evangelism (Washington, D.C.: Review and Herald Publishing Assn., 1946), pp. 448, 449; Arthur L. White, Ellen G. White: The Human Interest Story (Washington, D.C.: Review and Herald Publishing Assn., 1972), pp. 69-71.
9Ellen G. White, Diary, July 27, 1872; Letter 6, 1877; Arthur White, Ellen G. White: The Human Interest Story, pp. 68, 69.
Michael W. Campbell là mục sư của hai hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm Montrose và Gunnison ở Tây Colorado, Hoa Kỳ.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment