Hội nghị Minneapolis năm 1888

Nguồn nước Cơ Đốc Phục Lâm 
 
Hơn 100 năm qua các tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm nhìn lại hội nghị Toàn Cầu Tổng Hội vào năm 1888 như một sự kiện quan trọng trong lịch sử của họ, một điểm chuyển đổi chính yếu trong sự phát triển thần học của họ. Đây được xem là hội thảo thần học quan trọng nhất trong lịch sử của chúng ta. Mặc dầu kéo dài chưa đầy 1 tháng, cả hội nghị Minneapolis (từ ngày 17 tháng 10 đến 4 tháng 11) và đơn vị nghiên cứu về chức vụ mục sư có trước đó (từ ngày 10-16 tháng 10) đã thay đổi hình thức của phong trào Cơ Đốc Phục Lâm. 
Các sự kiện dẫn đến hội nghị Minneapolis 
Sau sự thất vọng vĩ đại năm 1844, các nhà tiên phong của chúng ta tập trung giảng luận về tuyên ngôn của những lẽ thật quan trọng, được gọi là những lẽ thật cột mốc như đền thánh, thần linh tiên tri, sứ điệp 3 thiên sứ, sự bất tử có điều kiện, sự tái lâm và ngày Sa-bát. Sự cứu rỗi và sự công bình bởi đức tin được giữ làm phần nền ở phía sau, bởi vì những lẽ thật này được hầu hết các hội thánh khác dạy dỗ. Tại sao lại dạy một tín đồ Báp-tít và Giám Lý về sự cứu rỗi, vì thế nào đi nữa nó vốn là tương tự nhau? Điều họ không biết là ngày Sa-bát, tình trạng người chết, lẽ thật về đền thánh…vv. Vì vậy những nhà tiên phong của chúng ta tập trung vào những giáo lý này rồi chia nhỏ chúng ra- đặc biệt là ngày Sa-bát và Mười Điều Răn.

Không may thay, vì cớ nhấn mạnh nhiều quá vào luật pháp, thuộc linh bị suy yếu và không ít người theo chủ nghĩa hợp pháp một cách rõ rệt. Sự kiêu ngạo, lòng tự tin, tính tự mãn bước vào hàng ngũ chúng ta. Chúng ta mất đi kinh nghiệm sống với Đấng Christ- sự vui mừng và bình an đến từ mối giao thông với Đấng Christ. Luật pháp và việc giữ luật pháp đều trở nên quan trọng. Ellen White, nhìn thấy tình cảnh này đã viết, “Chúng ta cùng nhau giảng về luật pháp đến khi chúng ta trở nên khô cằn như đồi Ghinh-bô-a không có sương hay mưa. Chúng ta phải giảng về Đấng Christ ở trong luật pháp.”1 
Đơn vị nghiên cứu về chức vụ mục sư ngày 10-16 tháng 10 năm 1888 
Khi chúng ta nghĩ về đại hội Minneapolis, có hai cái tên hiện ra trong tâm trí chúng ta- A. T. Jones và E.J. Waggoner. Đôi bạn thân này là biên tập viên của tờ Signs of the Times (Dấu hiệu của các thời đại) ở California. Alonzo T. Zones (38) đã phục vụ trong quân đội Hoa Kỳ và chủ yếu là tự học. Ngược lại, Elliot J. Waggoner có nền giáo dục kinh điển, được đào tạo trở thành bác sỹ y khoa, từng làm ở Viện điều dưỡng Battle Creek một thời gian, nhưng lòng ông hướng về việc truyền giáo, bởi vậy ông từ bỏ công việc để trở thành mục sư.

Trong cuộc họp của các chức viên một tuần dài để làm tiền đề cho Tổng Hội Toàn Cầu, có một vấn đề chia ý kiến các mục sư ra là việc tranh cãi về luật pháp trong Ga-la-ti 3: 24. Câu hỏi được đặt ra là: Luật nào là chủ đạo, luật luân lý hay luật nghi lễ? Vào năm 1886 O.A. Johnson đã xuất bản một bài báo trên tờ Review and Herald với tựa đề “Hai Luật Pháp,” trong đó ông tuyên bố rằng:

“Luật pháp trong Ga-la-ti là luật nghi lễ.”2 Một vài tháng sau E. J. Waggoner ra một loạt gồm 9 bài báo trong tờ the Signs, trong đó ông cho rằng luật pháp trong Ga-la-ti là luật luân lý. Ellen White, sống ở Basel, Thụy Điển lúc đó viết một lá thư quở trách hai biên tập viên ở California về việc xuất bản những bài báo bày tỏ cho thế giới biết rằng 2 tờ báo của giáo hội chúng ta khác nhau ở một số sự dạy dỗ. Bà không đứng về phía nào cả, bà chỉ đơn giản là không thích cái cách những sự việc xảy ra. Ai đúng? Câu trả lời dĩ nhiên là cả hai. Cả hai bộ luật đều dẫn đến Đấng Christ. Tám năm sau, vào năm 1896 Ellen White viết, “Trong Kinh Thánh [Ga-la-ti 3: 24], Đức Thánh Linh qua vị sứ đồ nói một cách đặc biệt về luật luân lý. Luật pháp bày tỏ tội lỗi cho chúng ta thấy, và khiến chúng ta cảm thấy cần Đấng Christ và chạy đến Ngài để nhận được tha thứ và bình an.”3 Tuy nhiên, vào năm 1888 bà từ chối đưa ra một câu trả lời- có lẽ vì lúc đó chính bà cũng không biết
Hội nghị Minneapolis
Hội nghị triệu tập vào Thứ Tư, ngày 17 tháng 10 năm. Khoảng 90 đại biểu đại diện cho 27.000 tín đồ hội thánh. Việc phát triển của những công trường giáo hạt mới, việc phân bổ nhân lực, truyền giảng trong thành phố, một con tàu mới cho Nam Thái Bình Dương (tàu Pitcairn), và nhiều hạng mục khác được lo liệu. Nhưng hôm nay, tất cả những việc bình thường của hội nghị hầu hết bị lãng quên. Những gì chúng ta vẫn nhớ là “Đức Chúa Trời bởi ân điển vĩ đại của Ngài đã gởi sứ điệp quý giá nhất đến dân sự Ngài qua các vị trưởng lão Waggoner và Jones…Nó trình bày về sự công bình bởi đức tin trong Đấng Đảm Bảo (Đấng Christ); nó mời gọi người ta nhận lấy sự công bình của Đấng Christ được minh họa trong sự vâng phục tất cả điều răn của Đức Chúa Trời.”4
Waggoner được yêu cầu trình bày một loạt bài về sự công bình bởi đức tin. Chúng ta không biết chính xác những gì ông Waggoner đã nói, bởi vì chỉ bắt đầu vào năm 1891 thì toàn bộ các bài học Kinh Thánh ở các hội nghị Toàn Cầu Tổng Hội mới được lưu hồ sơ lại, nhưng từ những gì ông viết trước và sau hội nghị Minneapolis chúng ta đoán biết ông dạy dỗ gì.

Đến năm 1888, phần lớn mọi người nghĩ rằng sự công bình được Đức Chúa Trời chấp nhận có thể giành được (tất nhiên nhờ sự trợ giúp của Đức Thánh Linh) bằng cách vâng giữ các điều răn. Nói cách khác, sự nên thánh là nền tảng của sự cứu rỗi.

Công việc của Đấng Christ về sự công bình đầu tiên được xem là thay thế cho tội lỗi chúng ta trong quá khứ. Một bài báo không kí tên trong tờ Signs of the Times khi mới bắt đầu tuyên bố, “Cũng như tất cả mọi người vi phạm luật pháp Đức Chúa Trời và bản thân họ không thể vâng phục sự đòi hỏi công bình của Đức Chúa Trời, chúng ta nhờ vào Đấng Christ, thứ nhất là vì sự công bình khỏi những vi phạm trong quá khứ và thứ hai là bởi ân điển bằng cách trả lại sự vâng phục có thể chấp nhận được đối với luật pháp thánh của Ngài trong thời gian sắp đến.”5
Lúc đó Waggoner đến và nói rằng: “(1) sự vâng phục của con người không bao giờ đáp ứng được luật pháp Đức Chúa Trời; (2) sự công bình được cho là của Đấng Christ mà thôi là nền tảng của việc được Đức Chúa Trời chấp nhận, và (3) chúng ta thường xuyên cần sự che phủ của sự công bình Đấng Christ, không chỉ những tội lỗi trong quá khứ.
Thính giả đã phản hồi thế nào? Một số người chấp nhận sứ điệp và ủng hộ Waggoner, (E. G. White, W. C. White, S. N. Haskell, vv.); số khác chối bỏ sứ điệp (U. Smith, J. H. Morrison, L. R. Conradi, vv.); nhưng phần đông thì không quyết định; họ không biết nên tin cái gì. Những người phản đối sứ điệp khá to tiếng. Có giai đoạn, Ellen White hết sức nản lòng và bà muốn bỏ đi, nhưng một thiên sứ đến bảo bà, “Không phải vậy đâu; Đức Chúa Trời có công việc dành cho bà làm ở nơi này. Những người này hành động còn hơn cả sự nổi loạn của Kô-rê, Đa-than, và A-bi-ram.”6
Cuối cùng hầu hết những ai phản đối sứ điệp thay đổi thái độ và tiếp nhận sứ điệp về sự công bình bởi đức tin, mặc dù một số đã rời bỏ hội thánh.

Sau hội nghị Minneapolis, bà White cùng với A.T. Jones và E. J. Waggoner mang sứ điệp về sự công bình bởi đức tin đến với các hội thánh. Từ bờ biển này đến bờ biển kia, họ thăm viếng các cuộc họp mặt trại, cuộc họp của các chức viên, và các trường Kinh Thánh. Vào năm 1889 bà đã có thể viết: “Tôi chưa bao giờ thấy việc phục hồi lại tiến triển suôn sẻ đến thế, nhưng vẫn giữ được tự do hết sức khỏi tất cả những sự hào hứng thái quá.”7 Sau hội nghị Minneapolis, nhiều quyển sách về việc công bình bởi đức tin đã ra đời, thí dụ như Các bước đến cùng Đấng Christ, và Ước Vọng Muôn Đời.
Để hiểu những gì xảy ra ở Minneapolis là quan trọng bởi vì một số người ngày nay vẫn cho rằng hội thánh chối bỏ sứ điệp Minneapolis và kêu gọi sự ăn năn có tính cộng đồng. Một số khác cho rằng bản tính Đấng Christ là quan điểm chính yếu trong sứ điệp của Waggoner. Bởi vì trong quyển sách Christ and His Righteous (Đấng Christ và sự công bình của Ngài) năm 1890, Waggoner đề nghị rằng Đấng Christ lấy thân thể tội lỗi với xu hướng hay phạm tội, nó cho rằng hội thánh chối bỏ sứ điệp bởi vì hội chưa bao giờ công khai chấp nhận rằng Đấng Christ có xu hướng phạm tội. Tuy nhiên, không có bằng chứng gì rằng Waggoner nói về bản tính Đấng Christ ở hội nghị Minneapolis. Ông nhấn mạnh vào mối quan hệ của sự công bình Đấng Christ đối với luật pháp.

Hội nghị Minneapolis vào năm 1888 là bước ngoặc trong lịch sử hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm. Nhờ Waggoner và Jones cùng với sự ủng hộ của Ellen White, hội thánh được cứu khỏi những hiểu biết chưa trọn vẹn về phúc âm. 
1“Christ Prayed for Unity Among the Disciples,” Review and Herald (11 tháng 3 năm 1890). 
2“The Two Laws,” Review and Herald (16 tháng 3 năm 1886). 
3Selected Messages,quyển. 1, trang. 234. 
4Testimonies to Ministers and Gospel Workers, trang. 91, 92. 
5“Fundamental Principles,” Signs of the Times (ngày 4 tháng 6 năm 1874). 
6Letter 2a, 1892. 
7Review and Herald (ngày 4 tháng 3 năm 1889).

Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment