Tác giả:Susana Chaskelis Schulz
Khi tôi đi xuống cầu thang ở nhà, bế đứa cháu trai 10 tháng tuổi trên tay, bé đột nhiên nhìn tôi – mỉm cười và chỉ phòng của mẹ mình đang ở – và “bảo” tôi, “Bà biết điều đó có nghĩa gì, đúng không?” Sự thể hiện ngầm của bé Jan không phải buồn rầu hay sợ hãi; thậm chí bé không yêu cầu tôi quay lại. Có vẻ như bé chỉ muốn giao tiếp / biết rằng mẹ bé ở trên đó, và bé vui mừng, vì mẹ là tất cả đối với bé!
Thông điệp không lời của bé khiến tôi suy nghĩ. Mặc dù bé không thể thấy hay nghe mẹ mình, bé Jan biết chắc rằng mẹ bé ở trên đó. Cách bé ra dấu nói với tôi rằng bé hiểu rằng mẹ mình là người giúp đỡ, nuôi nấng, bảo vệ và chu cấp. Đôi khi, mẹ bé làm cho bé khóc một chút – đặc biệt khi thay tã hay mặc đồ cho bé. Tuy nhiên, bé biết rõ những giây phút khó chịu đó thì không là gì cả nếu so với toàn bộ sự thoải mái mà sự hiện diện của mẹ bé mang lại. Vâng! Một đứa bé nhỏ xíu nhưng đã học biết rằng nếu không có mẹ thì bé cảm thấy lạc lõng.
Kinh nghiệm này làm tôi phản ánh lại cuộc đời mình khi còn là một đứa con gái, nhưng nó cũng phản ánh lại thái độ của chúng ta hướng về sự hiện diện không thấy được của Đức Chúa Cha. Thật thú vị khi biết rằng – mặc dù chúng ta không thể thấy, nghe, hay là chạm đến Ngài – “ở trên đó” chúng ta có một Cha chúng ta có thể hoàn toàn nương cậy vào và chúng ta sống bởi Ngài.
Thông điệp không lời của bé khiến tôi suy nghĩ. Mặc dù bé không thể thấy hay nghe mẹ mình, bé Jan biết chắc rằng mẹ bé ở trên đó. Cách bé ra dấu nói với tôi rằng bé hiểu rằng mẹ mình là người giúp đỡ, nuôi nấng, bảo vệ và chu cấp. Đôi khi, mẹ bé làm cho bé khóc một chút – đặc biệt khi thay tã hay mặc đồ cho bé. Tuy nhiên, bé biết rõ những giây phút khó chịu đó thì không là gì cả nếu so với toàn bộ sự thoải mái mà sự hiện diện của mẹ bé mang lại. Vâng! Một đứa bé nhỏ xíu nhưng đã học biết rằng nếu không có mẹ thì bé cảm thấy lạc lõng.
Kinh nghiệm này làm tôi phản ánh lại cuộc đời mình khi còn là một đứa con gái, nhưng nó cũng phản ánh lại thái độ của chúng ta hướng về sự hiện diện không thấy được của Đức Chúa Cha. Thật thú vị khi biết rằng – mặc dù chúng ta không thể thấy, nghe, hay là chạm đến Ngài – “ở trên đó” chúng ta có một Cha chúng ta có thể hoàn toàn nương cậy vào và chúng ta sống bởi Ngài.
Một sự phản ánh mờ nhạt
Chúng ta hãy dành thời gian suy nghĩ về người cha trên đất của mình. Có thể một số người không bao giờ gặp cha mình; một số gặp, nhưng thay vì yêu thương, có trách nhiệm, đáng tin cậy, họ nhận thấy cha mình ích kỷ, cẩu thả, và không cởi mở. Một số người trong chúng ta vui mừng vì một người cha “gần như hoàn hảo” bảo vệ và yêu thương chúng ta khi chuẩn bị cho chúng ta đối mặt với những khó khăn của cuộc đời. Thậm chí như thế, người cha vẫn thường mắc sai lầm; ông hiểu lầm động lực, sự đau khổ, và khao khát của chúng ta; ông không phải lúc nào cũng có thể hướng dẫn chúng ta hay luôn có mặt khi chúng ta cần ông nhất.
Kinh Thánh giúp chúng ta hiểu Cha trời chúng ta như thế nào. Tôi cũng có thể biết Ngài rõ hơn trong sự tương phản giữa Đức Chúa Cha với người cha trên đất của mình. Cả hai cách giúp tôi nhận ra một số tính cách rất đặc biệt của Ngài.
Kinh Thánh giúp chúng ta hiểu Cha trời chúng ta như thế nào. Tôi cũng có thể biết Ngài rõ hơn trong sự tương phản giữa Đức Chúa Cha với người cha trên đất của mình. Cả hai cách giúp tôi nhận ra một số tính cách rất đặc biệt của Ngài.
Ngài như thế nào?
Đức Chúa Cha là bất biến. Ngày không hiện diện hôm nay, chỉ biến mất ngày mai. Ngài là đời đời, không bị giới hạn bởi thời gian (Giê 10: 10; Thi 45: 6). Và Ngài muốn chúng ta trở những kẻ đồng kế tự đời đời của nước Ngài.
Tất cả chúng ta đều có thể đến cùng một Cha. Ngài không thiên vị; Ngài không bỏ quên một số người trong chúng ta khi chăm lo cho những người khác. Ngài là sự vui mừng lớn lao nhất trong lòng chúng ta, bởi vì Ngài nhân từ và đầy dẫy ân huệ (Xuất 34: 6). Mặc dù chúng ta không xứng đáng, Ngài mời gọi chúng ta sống với Ngài mãi mãi.
Cha trên đất của tôi luôn cố gắng đáp ứng những nhu cầu của tôi, mặc dù có những lúc ông thiếu năng lực và sức mạnh để nắm giữ, hướng dẫn, hay mang tôi trên tay ông. Nhưng Cha trời của tôi thì toàn năng (Thi 89: 9); Ngài không bao giờ ngủ.
Tôi vẫn còn nhớ ngày cha tôi phạt tôi khi ông biết tôi leo lên một cái tủ đầy sách. Lúc đó, tôi nghĩ rằng ông không phải là một người cha tốt; xét cho cùng, tôi chỉ cố gắng lấy một quyển sách để đọc thôi mà. Cha Trời của tôi có thể nhìn xa hơn hành động của tôi đến tận trong lòng tôi. Mặc dù Ngài thường kỷ luật chúng ta, sự xét đoán của Ngài không bao giờ sai cả; Ngài “nhân từ, thương xót, chậm giận” (Xuất 34: 6). Trên tất cả, Ngài lắng nghe chúng ta mỗi khi chúng ta chia sẻ sự đau đớn vì yếu kém. Ngài tin tưởng vào chúng ta, và tha thứ chúng ta. Và mỗi khi Ngài làm như thế, chúng ta đến gần hơn trong cánh tay yêu thương Ngài.
Tôi thích nhận quà từ cha mình. Ông thường cho tôi những quyển sách, tặng tôi với sự yêu thích nghiêm túc (và rất cảm kích). Bởi vì ông không phải là một người khéo léo, tôi không nhớ mình đã nhận điều gì do ông làm. Đức Chúa Trời Cha chúng ta là Đấng Tạo Hóa (Sáng 1: 1; Khải 4: 11) và Đấng duy trì vũ trụ chúng ta. Ngài dựng nên thế giới chúng ta đẹp đẽ, trọn vẹn và đầy sự sống. Hiện nay Ngài đang chuẩn bị một ngôi nhà trên trời, một nơi đặc biệt nơi chúng ta sẽ tận hưởng những phép lạ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cuối cùng, Cha chúng ta cũng là Đức Chúa Trời yêu thương. Không chỉ là một đặc điểm, nó là một phần của bản tính Ngài, bởi vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương (1 Giăng 4: 8). Tương tự như khả năng hạn chế của chúng ta trong việc hiểu về cõi đời đời, chúng ta không thể miêu tả tình yêu vô hạn của Ngài. Đó là tình yêu trọn vẹn đến nỗi chúng ta không thể dò được – quá thánh khiết và vững vàng như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng mạnh mẽ và không thể ngăn chặn được như sóng đại dương.
Tất cả chúng ta đều có thể đến cùng một Cha. Ngài không thiên vị; Ngài không bỏ quên một số người trong chúng ta khi chăm lo cho những người khác. Ngài là sự vui mừng lớn lao nhất trong lòng chúng ta, bởi vì Ngài nhân từ và đầy dẫy ân huệ (Xuất 34: 6). Mặc dù chúng ta không xứng đáng, Ngài mời gọi chúng ta sống với Ngài mãi mãi.
Cha trên đất của tôi luôn cố gắng đáp ứng những nhu cầu của tôi, mặc dù có những lúc ông thiếu năng lực và sức mạnh để nắm giữ, hướng dẫn, hay mang tôi trên tay ông. Nhưng Cha trời của tôi thì toàn năng (Thi 89: 9); Ngài không bao giờ ngủ.
Tôi vẫn còn nhớ ngày cha tôi phạt tôi khi ông biết tôi leo lên một cái tủ đầy sách. Lúc đó, tôi nghĩ rằng ông không phải là một người cha tốt; xét cho cùng, tôi chỉ cố gắng lấy một quyển sách để đọc thôi mà. Cha Trời của tôi có thể nhìn xa hơn hành động của tôi đến tận trong lòng tôi. Mặc dù Ngài thường kỷ luật chúng ta, sự xét đoán của Ngài không bao giờ sai cả; Ngài “nhân từ, thương xót, chậm giận” (Xuất 34: 6). Trên tất cả, Ngài lắng nghe chúng ta mỗi khi chúng ta chia sẻ sự đau đớn vì yếu kém. Ngài tin tưởng vào chúng ta, và tha thứ chúng ta. Và mỗi khi Ngài làm như thế, chúng ta đến gần hơn trong cánh tay yêu thương Ngài.
Tôi thích nhận quà từ cha mình. Ông thường cho tôi những quyển sách, tặng tôi với sự yêu thích nghiêm túc (và rất cảm kích). Bởi vì ông không phải là một người khéo léo, tôi không nhớ mình đã nhận điều gì do ông làm. Đức Chúa Trời Cha chúng ta là Đấng Tạo Hóa (Sáng 1: 1; Khải 4: 11) và Đấng duy trì vũ trụ chúng ta. Ngài dựng nên thế giới chúng ta đẹp đẽ, trọn vẹn và đầy sự sống. Hiện nay Ngài đang chuẩn bị một ngôi nhà trên trời, một nơi đặc biệt nơi chúng ta sẽ tận hưởng những phép lạ không thể nào tưởng tượng nổi.
Cuối cùng, Cha chúng ta cũng là Đức Chúa Trời yêu thương. Không chỉ là một đặc điểm, nó là một phần của bản tính Ngài, bởi vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương (1 Giăng 4: 8). Tương tự như khả năng hạn chế của chúng ta trong việc hiểu về cõi đời đời, chúng ta không thể miêu tả tình yêu vô hạn của Ngài. Đó là tình yêu trọn vẹn đến nỗi chúng ta không thể dò được – quá thánh khiết và vững vàng như mặt hồ tĩnh lặng, nhưng mạnh mẽ và không thể ngăn chặn được như sóng đại dương.
Phải, Đức Chúa Cha không chỉ nhân từ, thương xót, chậm giận, đầy dẫy ân huệ và thành thực, và là Đấng Tạo Hóa. Tuy nhiên, là một người con, không phải lúc nào tôi cũng hiểu Ngài, bởi vì tâm trí hữu hạn của tôi không thể hiểu được cái vô hạn, hay lĩnh hội được mọi hành động của Ngài. Đôi khi tôi mất nhiều năm để hiểu điều này. Tuy vậy, đủ để cho tôi biết rằng Ngài ở trên đó; không có Ngài, tôi bị hư mất. Tôi biết rằng Ngài yêu tôi, muốn hướng dẫn tôi và chăm sóc tôi. Tôi cũng biết rằng Ngài sẵn lòng nâng tôi dậy trên chân mình khi tôi ngã; Ngài luôn đưa tay cho tôi khi tôi thưa với Ngài về sự yếu đuối và nghi ngờ của mình.
Mong mỏi gặp Ngài
Đứa cháu trai bé bỏng của tôi rất vui và cảm thấy một nhu cầu lớn lao về mẹ nó đến nỗi cũng trong ngày hôm đó – vẫn mỉm cười và cố gắng hết sức – trèo lên cầu thang lần đầu tiên cho đến khi đến được với mẹ.
Quả thật, Đức Chúa Trời vô hình và xa cách chúng ta về mặt vật lý, mặc dù đây không phải là một trở ngại để chúng ta đến với Ngài. Chúng ta không khó khăn để “leo lên” gặp Ngài (xem Giăng 14: 9). Quả thật, khi chúng ta nhìn vào Con, chúng ta sẽ thấy Cha; khi chúng ta nghe Con, chúng ta sẽ nghe Cha; khi chúng ta đến gần Con, chúng ta sẽ đến gần Cha; khi chúng ta thưa chuyện với Con, chúng ta đang thưa chuyện với Cha. Chúng ta chờ đợi Con, hầu cho Ngài có thể mang chúng ta về nhà để sống đời đời với Cha.
Cha trên đất của tôi đã yên nghỉ. Tôi không thể nghe tiếng ông nữa, và thường nhớ giọng nam đơn ca trung du dương của ông hát cho Cha trời rằng ông được yêu thương sâu sắc. Tuy nhiên, tôi biết rằng một ngày kia ông sẽ mở mắt và giơ tay lên, mỉm cười, nhìn vào Cha mặt đối mặt. Rồi cùng với hàng ngàn người được chuộc, chúng tôi sẽ cùng hòa với ban nhạc vĩ đại, hát ca tụng Cha chúng ta, “Nguyền xin sự tôn quí vinh hiển đời đời vô cùng về nơi Vua muôn đời, không hề hư nát, không thấy được, tức là Đức Chúa Trời có một mà thôi! A-men” (1 Ti 1: 17)
Quả thật, Đức Chúa Trời vô hình và xa cách chúng ta về mặt vật lý, mặc dù đây không phải là một trở ngại để chúng ta đến với Ngài. Chúng ta không khó khăn để “leo lên” gặp Ngài (xem Giăng 14: 9). Quả thật, khi chúng ta nhìn vào Con, chúng ta sẽ thấy Cha; khi chúng ta nghe Con, chúng ta sẽ nghe Cha; khi chúng ta đến gần Con, chúng ta sẽ đến gần Cha; khi chúng ta thưa chuyện với Con, chúng ta đang thưa chuyện với Cha. Chúng ta chờ đợi Con, hầu cho Ngài có thể mang chúng ta về nhà để sống đời đời với Cha.
Cha trên đất của tôi đã yên nghỉ. Tôi không thể nghe tiếng ông nữa, và thường nhớ giọng nam đơn ca trung du dương của ông hát cho Cha trời rằng ông được yêu thương sâu sắc. Tuy nhiên, tôi biết rằng một ngày kia ông sẽ mở mắt và giơ tay lên, mỉm cười, nhìn vào Cha mặt đối mặt. Rồi cùng với hàng ngàn người được chuộc, chúng tôi sẽ cùng hòa với ban nhạc vĩ đại, hát ca tụng Cha chúng ta, “Nguyền xin sự tôn quí vinh hiển đời đời vô cùng về nơi Vua muôn đời, không hề hư nát, không thấy được, tức là Đức Chúa Trời có một mà thôi! A-men” (1 Ti 1: 17)
Bà Susana Chaskelis Schulz là giám đốc mục vụ phụ nữ đầu tiên ở Tổng Hội Nam Mỹ. Hiện nay bà phục vụ trong vai trò biên tập viên quản lý và điều phối viên của phiên bản quốc tế tờ báo Dialogue trong Ngành Giáo Dục của Toàn Cầu Tổng Hội.
(Theo Adventistworld.org)
Blogger Comment
Facebook Comment