Những vấn đề Truyền giáo

Văn Phòng Truyền Giáo Toàn Cầu- 20 năm sau khi thành lập
 
 
 
“Giáo hội Cơ Đốc Phục Lâm đứng cho sự vĩ đại- không phải vì sự vinh hiển của chúng ta, nhưng của Đức Chúa Trời,” nguyên tổng hội trưởng Toàn Cầu Tổng Hội Neal C.Wilson đã viết trong phần giới thiệu về sáng kiến Truyền Giáo Toàn Cầu được trình bày cho các đại biểu đến dự hội nghị Toàn Cầu lần thứ 55 ở Indianapolis, Indiana vào năm 1990. “Ngài đang kêu gọi chúng ta đến một điều gì đó lớn lao, khó khăn hơn và cũng hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì chúng ta ước mơ và cố gắng,” ông tiếp. “Khi thế giới chúng ta đã trở nên một ngôi làng toàn cầu, Ngài kêu gọi chúng ta thực hiện truyền giáo toàn cầu.”*

Tài liệu chứa trong Sổ Tay Toàn Cầu Tổng Hội lần đầu của hội nghị đó là một sự thừa nhận ngầm về những nỗ lực của hội thánh nhằm mang phúc âm đến “mọi nước, mọi chi phái, mọi tiếng và mọi dân tộc” (Khải 14: 6) đến điểm đó đã là một điều gì đó không quan trọng khi so sánh với dân số thế giới đông đúc chưa nghe phúc âm về Đức Chúa Jêsus.
 
Wilson chỉ ra rằng vào thời điểm đó có 1.800 nhóm dân tộc hay ngôn ngữ trên thế giới, đại diện cho hơn 2 tỉ người hoàn toàn không có liên hệ với các tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm và sứ điệp đặc thù của họ.

Mục đích của Truyền Giáo Toàn Cầu, theo ông Wilson, là “để thiết lập sự hiện diện Cơ Đốc Phục Lâm trong mỗi nhóm trong số 1.800 nhóm chưa được chạm tới với 1 triệu người trước năm 2000.

“Điều này có nghĩa là gây dựng ít nhất một hội thánh mới mỗi ngày trong những vùng chưa được chạm đến này trong suốt mười năm tới!” ông viết.
 
Một số quan điểm 
Gary Krause là giám đốc của Văn Phòng Truyền giáo Cơ Đốc Phục Lâm ở Toàn Cầu Tổng Hội. Hiện nay đã 20 năm trôi qua kể từ khi sáng kiến Truyền Giáo Toàn Cầu được thông qua ở Indianapolis, ông trích dẫn những sự khác biệt chủ yếu giữa việc vươn ra ngoài theo truyền giáo trước và sau Truyền Giáo Toàn Cầu.

“Theo lịch sử thì hội thánh Cơ Đốc, kể cả phái Phúc Âm, có xu hướng đầu tư các nguồn lực- tài chính, nhân lực, bất cứ thứ gì- để làm việc nơi hội thánh mạnh nhất,” ông cho biết. “Truyền Giáo Toàn Cầu hiện nay đang nghĩ lại về điều đó, họ nói ‘Quả thật, chúng ta cần chuyển những nguồn lực, sự tập trung, chú ý đến những nhóm người và vùng địa lý của thế giới mà chúng ta không mạnh.”

Đây là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm cho những ai trong Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm đặt nặng sự phát triển dựa trên số tín hữu chịu báp-têm. Đó là một sự tuyên bố rằng thay vì làm việc trong những vùng nơi một người có thể mong chờ một cách hợp lý có hàng ngàn người chịu báp-têm, thì hội thánh lại đầu tư các nguồn lực vào những vùng mà công việc truyền giáo có thể khó khăn hơn. “Như một cách ngầm nói với hội thánh thế giới rằng, ‘Chúng ta hãy phát triển chậm lại,’ Krause cho biết.

Và mặc dù những sự thay đổi trong phương thức được xem là một sự thách thức lớn lao, nó cũng mang lấy sự hứa hẹn về những cơ hội cho sự phát triển dài hạn chưa từng thấy. Nhưng nhu cầu thay đổi sự tập trung về sứ mạng của hội thánh và gởi sứ điệp ấy một lần nữa đến những phần trên thế giới nơi Cơ Đốc Giáo ít được biết đến là không thể tránh khỏi.
 
Charles Taylor, hiện nay đã về hưu tại Ooltewah, Tennessee, được Neal Wilson bàn bạc vào năm 1985 để phát triển cái mà vào thời điểm đó được gọi là một “Chiến lược toàn cầu” để mang phúc âm đến với cả thế giới. Động lực đến từ một bài diễn thuyết vào năm 1985 tại phòng họp của hội nghị Toàn Cầu Tổng Hội ở New Orleans (Hoa Kỳ) bởi một nghiên cứu sinh đến từ Châu Phi và học ở đại học Andrews. Vị đại biểu này cho rằng Châu Phi, cùng với một ít trường hợp ngoại lệ, đã bị bỏ bê trong việc truyền giảng toàn diện của hội thánh.

Taylor bắt đầu thực hiện chiến lược mà khởi đầu là một quá trình phát triển chức vụ lãnh đạo và tự túc tài chính, hầu cho hội thánh ở Châu Phi sẽ không còn quá phụ thuộc và các nhà lãnh đạo và tài chính từ hội thánh ở những quốc gia phát triển hơn nữa.

Bản tường trình của Taylor được chào đón nhiệt liệt tại Hội Đồng Thường Niên ở Rio de Janeiro, và Wilson yêu cầu Taylor mở rộng nó bao gồm luôn những phần khác trên thế giới nơi sự phát triển truyền giáo là chậm chạp hay không tồn tại.
Trong quá trình này, Taylor và những người khác bắt đầu nhìn vào những kiểu mẫu truyền giáo do các tổ chức và giáo hội Cơ Đốc khác phát triển. Kết quả từ chỗ nhấn mạnh vào số tín hữu chịu báp-têm sang việc tiếp cận “những nhóm người chưa được tiếp cận,” được định nghĩa là “một nhóm người ở trong một xã hội không có một cộng đồng những Cơ Đốc Nhân bản xứ là cộng đồng không đủ thành viên và nguồn lực để truyền giáo nếu không có được sự hổ trợ từ bên ngoài.”

Taylor nhớ lại rằng ảnh hưởng của việc chuẩn bị in ra dài hơn 100 trang, 50 dòng mỗi trang, mỗi dòng là một khu vực địa lý của thế giới với dân số 1 triệu hay nhiều hơn- 1700 khu vực như thế không có bất cứ một tín đồ Cơ Đốc Phục Lâm nào. Khi Taylor và phó tổng hội trưởng Toàn Cầu Tổng Hội Robert Kloosterhuis trải phần in ra trước nhà nguyện Toàn Cầu Tổng Hội, sứ điệp thật rõ ràng: Mặc dù có những vùng trên thế giới mà việc truyền giáo theo sứ mạng Cơ Đốc Phục Lâm mạnh và phát triển mạnh mẽ hơn, những phần khác trên thế giới chẳng được truyền giảng một chút nào.
 
Việc lên kế hoạch có cơ sở 
Sau hội nghị Toàn Cầu Tổng Hội năm 1990, Mike Ryan, người hiện nay là phó tổng hội trưởng cho Toàn Cầu Tổng Hội, được giao cho phát triển sáng kiến Truyền Giáo Toàn Cầu mới. Dựa trên công việc mà ông đã thực hiện tại Indonesia, Ryan bắt đầu phát triển một mô hình truyền giáo dựa trên những gì ông gọi là nhà tiên phong của Truyền Giáo Toàn Cầu.

Một nhà tiên phong Truyền Giáo Toàn Cầu là một nhà truyền giáo tình nguyện được hội thánh chọn, phát cho một ít trợ cấp, và yêu cầu đi vào trong cộng đồng và dạy phúc âm trong khi làm gương về các đạo đức của Cơ Đốc Giáo. “Đây là một cách nghĩ mới,” Krause cho biết. “Kiểu mẫu truyền thống, dĩ nhiên, là chúng ta gởi những nhà truyền giáo từ nơi hội thánh được thiết lập. Nhưng bất kỳ nơi nào những nhà tình nguyện làm việc, họ trông như mọi người khác, sống như mọi người khác, chính bản thân mình phục vụ trong mục vụ, và làm bạn với mọi người, xây dựng những cầu nối.

Việc nhấn mạnh kiểu mẫu này nhằm gây dựng những hội chúng mới. Những nơi mà kiểu mẫu trước đây có thể tập trung vào các chiến lược mang đến một số người chịu báp-têm, việc thiếu hụt một cấu trúc được hội chúng ủng hộ thường dẫn đến kết quả bị mòn dần cao. Và ở những nơi mà các hội chúng trước đây thường bị giới hạn bởi kích thước của những tòa nhà dùng để thờ phượng, đã có lần một hội chúng mạnh mẽ được thiết lập trong một cộng đồng, thì một nhà tiên phong của Truyền Giáo Toàn Cầu khác sẽ đi đến một cộng đồng khác và làm việc để thiết lập một hội thánh khác.

Krause cho biết trong những năm đầu tiên của Truyền Giáo Toàn Cầu, các nhà tiên phong được giao cho nhiệm kỳ trung bình 12 tháng. Nhưng rõ ràng là đối với dạng mục vụ này thì một năm không đủ để tạo ra sự khác biệt lâu dài. “Gây dựng hội thánh là một chuyện,” ông nói, “nhưng đảm bảo nó có cơ sở và kỷ luật lại là chuyện khác.” Hiện nay thời gian trung bình một nhà tiên phong dành cho một cộng đồng là ít nhất từ ba đến năm năm.
 


Phá Vỡ

Từ năm 2005 đến 2009 Văn Phòng Truyền Giáo Toàn Cầu đã nhận đơn thỉnh cầu cho 6.765 dự án, liên quan đến 9.702 nhà tiên phong Sứ Mạng Toàn Cầu ở 163 quốc gia. Chi phí tổng cộng của những dự án này là hơn 68.300.000 Mỹ Kim, trong số này Truyền Giáo Toàn Cầu cung cấp một phần ba tiền quỹ; phần còn lại đến từ tổng hội, giáo hạt tự trị và các giáo hạt truyền giáo địa phương.
Việc lên kế hoạch cũng khác biệt nữa. Những nơi trong quá khứ các kế hoạch và chiến lược có thể đến từ trình độ quản lý cao hơn, thì những kế hoạch Truyền Giáo Toàn Cầu của ngày hôm nay đến từ nơi mà nhu cầu là rõ ràng nhất. Hội thánh ở trong khu vực địa phương có thể nhận ra một khu vực không có tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm. Một yêu cầu về quỹ từ giáo hạt tự trị hay giáo hạt truyền giáo đến liên hiệp hội tự trị địa phương hay liên hiệp hội truyền giáo, rồi được đưa lên tổng hội cụ thể đó, và thậm chí cuối cùng dừng lại ở Văn Phòng Truyền Giáo Toàn Cầu Tổng Hội.

“Chúng tôi có một ủy ban quản lý để nhìn vào mọi dự án,” Krause nói. “Chúng ta đặt câu hỏi: ‘Đây có phải là một khu vực mới không? Đây có phải là một kế hoạch nhằm bắt đầu một hội chúng mới không? Nếu hai yêu cầu này không được đáp ứng, chúng tôi gởi nó trở lại.”

Nhưng các dự án được duyệt trở về khu vực địa phương với vốn từ mỗi cấp bực tổ chức của hội thánh, vì thế có sự đóng góp từ mỗi cấp bực. “Chúng tôi không nhận những lời phàn nàn từ giáo hạt về các dự án. “Họ là những người đưa ra những dự án này. Họ có quyền sở hữu theo nghĩa mọi người đóng góp về mặt tài chính.”
 
Những thách thức phía trước 
Hiện nay 20 năm đã trôi qua kể từ hội nghị Toàn Cầu Tổng Hội ở Indianapolis, Truyền Giáo Toàn Cầu nên được đánh giá như thế nào? “Khi Truyền Giáo Toàn Cầu bắt đầu, hội thánh có 6 triệu tín hữu,” theo quan sát của Krause. “Hiện nay chúng ta có khoảng từ 16 đến 17 triệu. Truyền Giáo Toàn Cầu không chịu trách nhiệm toàn bộ cho sự tăng trưởng đó, nhưng nếu phải nhìn vào việc gây dựng hội thánh diễn ra trong khoảng thời gian đó, một số người sẽ cho rằng phần lớn đến từ sáng kiến Truyền Giáo Toàn Cầu.”

Nhưng trong khi hội thánh phát triển thì dân số thế giới cũng tăng từ 5 tỉ người năm 1990 lên 7 tỉ người ngày nay. Và trong khi mục tiêu của hội thánh là phải tạo ra sự hiện diện Cơ Đốc Phục Lâm trong toàn bộ 1.800 nhóm dân tộc và ngôn ngữ có một triệu người hoặc hơn trong năm 2000, thì hội thánh đã thành công trong việc giảm con số đó chỉ còn 1.400. Và trong hai phần của thế giới số các nhóm chưa được tiếp cận có dân số từ 1 triệu người trở lên thật ra đã tăng lên trong 20 năm qua.

Ryan giải thích: “Chúng ta bắt đầu tiến hành với 1.700 nhóm chưa được tiếp cận, nhưng ngay lập tức dân số bắt đầu tăng.” Thêm 2 tỉ người trên hành tinh này tương đương với khoảng 2.200 nhóm nữa chưa nghe về Đức Chúa Jêsus và sứ điệp Ngài.

Hiện nay chúng ta có khoảng 3.600 nhóm chưa được chạm đến nếu như chúng ta đã không tiến hành, và nói một cách cố tình thì, ‘Chúng ta muốn việc phân tích này chấm dứt, chúng ta muốn thiết lập những hội thánh này.’”

Nhưng điều này đặt ra câu hỏi: “Điều gì tạo nên sự hiện diện Cơ Đốc Phục Lâm?” Mười tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm trong số 1 triệu dân hay nhiều hơn chính xác có nghĩa là có sự hiện diện Cơ Đốc Phục Lâm ở tại đó. Tuy nhiên, 999.000 người sống trong khu vực có lẽ không nhận ra sự hiện diện này, nên một thước đo về sự phát triển tiếp tục là những con số thô thiển.

Ryan trích dẫn một số thống kê ấn tượng: Trong năm 1990 có khoảng 318.000 tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm ở Ấn Độ. Hiện nay, tức sau 20 năm, con số này tăng lên gần 1,4 triệu người. Năm 1990, có 18.000 tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm được xác định ở Trung Quốc; hiện nay có 400.000 người nhận mình là tín hữu Cơ Đốc Phục Lâm. Ở một số quốc gia, số lượng các hội thánh Cơ Đốc Phục Lâm có thể đếm trên đầu ngón tay; ngày nay, theo lời Ryan, “chúng ta có hàng tá hội thánh ở tại những khu vực này- những vùng rất khó khăn gian khổ.”

Thật ra, theo Ryan thì hội thánh đã tăng trưởng về số lượng tín hữu là 270 phần trăm ở vùng cửa sổ 10/40 trong 20 năm qua, so sánh với tốc độ tăng trưởng của phần còn lại thế giới là khoảng 90 phần trăm.

Rõ ràng, những thử thách phía trước làm cho nản chí. Văn Phòng Truyền Giáo Toàn Cầu Cơ Đốc Phục Lâm đã xác định ba thách thức chủ yếu để giảng phúc âm ra.
 
Thách thức đầu tiên, dĩ nhiên là vùng cửa sổ 10/40- vùng này của thế giới có số người không phải Cơ Đốc Nhân lớn nhất. Vùng này kéo dài từ 10 độ đến 40 độ Bắc xích đạo, và từ Bắc Phi cho đến Trung Quốc. Khu vực này là nơi cư ngụ của 60 phần trăm dân số thế giới, phần lớn không phải là Cơ Đốc Nhân.

Thách thức chủ yếu thứ hai đối với Truyền Giáo Toàn Cầu là một số lượng lớn những người sống trong khu vực thành thị của thế giới, những thành phố lớn. Hơn 50 phần trăm dân số thế giới sống trong những thành phố như Mumbai, Thượng Hải, Tokyo, Mexico City, São Paulo, …vv. Và mặc dù Cơ Đốc Giáo có thể được biết đến trong một số thành phố này, ở nhiều nơi sự hiện diện Cơ Đốc Phục Lâm chẳng có gì nổi bật.

Cuối cùng, thách thức lớn thứ ba dành cho Truyền Giáo Toàn Cầu là số người theo chủ nghĩa thế tục và chủ nghĩa hậu canh tân đang phát triển, đặc biệt ở Tây Âu và Bắc Mỹ. Ở những khu vực này của thế giới, mối quan tâm dành cho bất kỳ hình thức tôn giáo nào thật sự đang giảm xuống. Những nơi trong quá khứ, người ta có thể quan tâm đến việc thảo luận những vấn đề thuộc linh dựa trên Kinh Thánh một mức độ nào đó, càng ngày người ta càng mù Kinh Thánh hơn, và Kinh Thánh được cho là không còn thích hợp.

Đề cập tới những thách thức này, Các Trung Tâm Nghiên Cứu Tôn Giáo của văn phòng Truyền Giáo Toàn Cầu đã được thành lập ở một số vùng trên thế giới để phát triển các tài liệu và phương pháp tiếp cận với những người không có xuất thân Cơ Đốc Phục Lâm, thậm chí là không có tôn giáo (xin xem sidebar ở trang…..)

“Chúng ta phải thành thật,” Krause cho biết. “Ngày nay có nhiều người trên Trái Đất chưa tiếp cận với Hội Thánh Cơ Đốc Phục Lâm hơn khi Truyền Giáo Toàn Cầu bắt đầu.”

“Nhưng chúng ta cũng nhận ra rằng Đức Chúa Trời đã mời gọi chúng ta trở nên một phần trong kế hoạch Ngài. Chúng ta không phải là kế hoạch Ngài, chúng ta là một phần của kế hoạch Ngài. Nhiệm vụ của chúng ta là phải trung tín; tận dụng mọi cơ hội để chia sẻ về tình yêu Ngài, để chia sẻ về sứ điệp Cơ Đốc Phục Lâm theo tất cả các cách sáng tạo mà chúng ta có thể, để cầu nguyện xin Đức Thánh Linh, và để cầu nguyện cho con đường mới mở ra.”

Và Ryan nhấn mạnh một tiêu chuẩn đánh giá khác nhằm để đo việc truyền giảng sứ mạng của hội thánh: “Điều mà chúng ta phải tập trung vào như đóng góp chủ yếu của chúng ta là chúng ta chuyền ngọn đuốc sứ mạng đến cho thế hệ sau. Hai mươi năm sau, một số người trong chúng ta sẽ rời khỏi vũ đài. Liệu có những người từ 18 tuổi trở lên nóng cháy với một khát khao mang phúc âm đến cho thế giới không?
Có không?
 
*Global Mission insert, General Conference Bulletin 1, Adventist Review, July 5, 1990..
 
 (Theo Adventistword.org)
Chia sẻ Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment